Ngọc Sơn phái nói giờ mão phải có mặt tại sự vụ đường, Tiêu Mặc nhờ hệ thống đặt báo thức từ lúc giờ dần, âm báo hệ thống đặt rất đặc biệt, là tiếng sáo do chính Tiêu Mặc thổi.
Người khác mà nghe thấy loại âm báo thức này, sợ rằng đã bị nổ tung đầu ra, hiệu quả tỉnh táo còn tốt hơn cả Thanh Lương Đan, nhưng với Tiêu Mặc, cậu chỉ từ từ mở mắt, thoải mái vươn vai.
Tâm tư nhập định, tinh thần sảng khoái.
Bên ngoài trời vẫn tối đen như mực, mặt trời còn đang cố gắng leo lên khỏi đường chân trời, nhưng Sở Kinh Lan đã không còn ở trong phòng.
Tiêu Mặc cũng không vội, cậu không dùng thần thức để tìm người, mà trước tiên truyền âm hỏi.
[Sở Kinh Lan?]
[Ừ, ta về rồi.]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play