Trong rừng nổi gió, có mưa nhỏ rơi xuống, gió và mưa mang theo lá cây xào xạc, Tiêu Mặc đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Sở Kinh Lan, trái tim không khỏi đau nhói.
Không phải vì bản thân cậu, mà là vì Sở Kinh Lan.
Cậu nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thường xuyên thấy ảo giác sao?”
Giọng Sở Kinh Lan lúc này thậm chí còn lạnh hơn mưa: “Ta đang hỏi ngươi đấy.”
Tiêu Mặc từ lúc nãy đã suy nghĩ về cách nói thân phận của mình, lúc này đã có câu trả lời: “Ta thật ra cũng không rõ lắm, ta chỉ biết mình là một linh thể kỳ lạ không nơi nương tựa. Ban nãy ta tình cờ đi qua Sở gia, lúc đó rất tò mò vào xem, thì ta phát hiện mọi người đều không nhìn thấy ta, chỉ có ngươi thấy được, nên ta tự nhiên muốn đi theo ngươi, nói chuyện với ngươi.”
Linh thể… Linh thể tâm ma của Tiêu Mặc cũng từng rất đặc biệt.
Khi Sở Kinh Lan nghe thấy hai từ này, chẳng ai biết y đã nghĩ gì, chỉ có y biết rõ. Nghe xong lời giải thích của Tiêu Mặc, y không nói gì, kiếm vẫn vững vàng chỉ vào Tiêu Mặc, hoàn toàn không có ý định thu lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play