Cố Nguyên nắm chặt lấy chăn, suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Mời vào.”

Cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông bước vào. Hắn cao khoảng 1m87, mặc một bộ âu phục được cắt may chỉn chu. Ngũ quan tuấn tú, đường nét gương mặt sâu sắc, nhưng toàn thân lại toát ra một khí chất lạnh lùng và xa cách.

“Thiếu gia.”

Giọng nói trầm thấp vang lên từ người đàn ông ấy.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn thiếu niên đang nằm trên giường, gương mặt thâm trầm mang theo vài phần nghiêm nghị lạnh lẽo.

Cố Nguyên phát hiện, tuy người đàn ông kia đang nhìn mình, nhưng cậu lại không hề cảm nhận được chút kính trọng nào trong ánh mắt đó. Ngược lại, thậm chí còn khiến Cố Nguyên thấy sợ.

Thế nhưng hệ thống lại nói với cậu:

“Ký chủ, nhiệm vụ của ngài trong thế giới này chính là khi dễ Lục Cẩm Thành — cho đến khi Cố gia sụp đổ và ngài bị hắn thu phục.”

Người đàn ông đang đứng trước mặt — Lục Cẩm Thành — hơn hai mươi tuổi, là cánh tay đắc lực của Cố Lâm. Nhưng không ai biết lý do thật sự hắn gia nhập Cố gia… là vì cái gì.

Cố Lâm hoàn toàn không thể ngờ rằng—người đàn ông đang đứng trước mắt hắn, với năng lực hàng đầu, được người ngoài nhìn nhận là trung thành và đáng tin như một chú chó săn tận tụy—sẽ có một ngày phản bội. Không những nuốt trọn Cố gia, mà còn ra tay tàn nhẫn, thủ đoạn hiểm độc, đảo loạn cả cục diện như trở bàn tay.

Cố Nguyên có chút lo lắng, rụt rè nói:

“Nhưng mà… tôi không biết cách bắt nạt người khác.”

Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là một đứa trẻ ngoan, một "đứa con tốt". Mấy chuyện như bắt nạt hay ức hiếp người khác… cậu thật sự không biết làm.

“Có thể… đổi sang nhiệm vụ khác được không?”

Cố Nguyên nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi.

Hệ thống trả lời dứt khoát:

“Không thể. Nguyên chủ khi trước đã đối xử với Lục Cẩm Thành ra sao, ký chủ cũng phải làm y như vậy.”

Cố Nguyên không đáp.

Cậu chỉ cúi đầu, im lặng.

Nguyên chủ đối xử với Lục Cẩm Thành vô cùng tệ bạc. Không chỉ bắt hắn làm "chó giữ cửa", mà còn thường xuyên vu khống, đổ oan cho hắn không biết bao nhiêu chuyện. Cậu ta hay đánh, hay mắng, thậm chí còn cố ý gây khó dễ, khiến Lục Cẩm Thành rơi vào tình cảnh khó xử hết lần này đến lần khác.

“Thiếu gia, xin hỏi ngài có gì cần phân phó?”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại một lần nữa vang lên. Không hề dao động, cũng không có chút nào là mất kiên nhẫn. Nhưng khi Cố Nguyên ngẩng đầu lên, vừa chạm vào đôi mắt kia — sâu như hồ nước, lạnh như băng đá — cậu không khỏi rùng mình một cái.

Lục Cẩm Thành đang nhìn cậu… nhưng lại như thể không thèm để cậu vào mắt.

Cái nhìn ấy, giống như đang quan sát một món đồ râu ria không mấy giá trị.

Cố Nguyên cúi đầu, siết chặt tay lại.

Cậu không cố ý muốn bắt nạt người ta. Cậu chỉ là… muốn sống yên ổn.

Vì thế, cậu cố gắng bắt chước giọng điệu của nguyên chủ — cái kiểu giọng thường ngày vẫn hay ra lệnh, trịnh thượng và xa cách với người khác.

Nhưng đến khi nói ra miệng, lời của cậu lại trở nên lắp bắp, mềm yếu mà cố tỏ ra hung dữ:

“Anh… lại đây… giúp tôi mang vớ!”

Giọng thiếu niên mềm mại, non nớt.

Lục Cẩm Thành liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên đang ngồi trên giường. Đối phương ngoan ngoãn mím môi, thần sắc trên mặt không rõ ràng. Hắn cụp mắt xuống, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường lệ:

“Vâng, thiếu gia.”

Người đàn ông cúi thấp người, nửa quỳ xuống trước mặt cậu. Trên tay là một đôi găng tay trắng. Bàn tay hắn khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, nhìn qua vô cùng sạch sẽ và cẩn trọng.

Dù là khi còn ở Cố gia, Cố Nguyên cũng chưa bao giờ sai khiến người khác như thế này. Càng chưa từng có ai giúp cậu mang vớ. Trong lòng cậu thấy việc này giống như đang thật sự bắt nạt người khác.

Cậu âm thầm nói một tiếng “xin lỗi”, rồi nhẹ nhàng đưa chân ra.

Trong tầm mắt Lục Cẩm Thành, xuất hiện một đôi chân trắng nõn như tuyết, quá đỗi tinh xảo và mềm mại. Ngay cả các ngón chân cũng mang theo sắc hồng nhàn nhạt, mềm mịn như bánh nếp.

Hắn không đổi sắc mặt, đưa tay ra, cầm lấy một chân. Dù có mang găng tay, hắn vẫn cảm nhận được độ mềm mại và ấm áp từ lòng bàn chân ấy.

Động tác của Lục Cẩm Thành khựng lại một chút.

Cố Nguyên thì cảm thấy có gì đó không thoải mái. Không biết có phải do lòng bàn chân quá mềm hay không, mà khi găng tay chạm vào, cậu cảm thấy ngứa ngáy, đau nhẹ như có gì đó đang chọc vào.

Cậu khẽ mím môi, vốn không định nói gì. Nhưng rất nhanh, cậu lại nhớ ra — mình đang đóng vai người khi dễ người khác.

Vì vậy, Cố Nguyên liền hung hăng lên giọng:

“Anh đeo găng tay làm gì? Là chê chân tôi dơ sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play