1.
Năm đó, ta 7 tuổi, lần đầu tiên học được cách căm hận.
Ta bước qua thi thể của tộc nhân, chui qua lỗ chó mà rời khỏi phủ đệ, theo dòng người rời khỏi Trường An.
Cha mẹ chỉ dạy ta về lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng chưa từng dạy ta cách phân biệt kẻ xấu.
Ta bị bán đi nhiều lần.
Bỏ trốn, bị bắt, lại trốn, lại bị bắt…
Ta không biết phục tùng, cũng không biết cách lấy lòng, thế nên lại bị đánh đập hết lần này đến lần khác...
Sau đó, vì một viên kẹo, ta bị một độc sư có vẻ bề ngoài hiền từ lừa gạt.
Gã ta dẫn ta đến một thôn xóm, dùng ta để luyện độc.
Trong độ tuổi thích ăn kẹo, ta bắt đầu căm ghét kẹo.
Những năm tháng đó, quả thật sống còn khổ sở hơn cả chết!
Vậy nên, lần đầu tiên ta học cách giết người.
Không đúng, nói học thì không chính xác. Giết người chỉ là bản năng sinh tồn của ta mà thôi.
Rồi sau đó, nạn đói ập đến.
Tứ hoàng tử đến cứu tế.
Dân chúng nói rằng hắn không chỉ dung mạo ôn nhu như ngọc, mà còn yêu dân như con.
Thế nhưng hôm đó, khi ta tràn ngập hy vọng, dùng đôi tay gầy guộc nắm lấy vạt áo của hắn thì hắn cau mày, biểu cảm tỏ rõ sự ghê tởm chưa kịp che giấu.
“Mạo phạm.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cận vệ của hắn hung hăng đá vào mặt ta, thân thể ta bị lực đẩy bay ra xa ba thước.
Ta lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt rát như bị dao cứa, một hàng chất lỏng ấm áp trượt xuống từ má.
Yêu dân như con, hóa ra chỉ là một trò cười.
Ta thò tay lấy ra túi phấn độc.
“Nàng ấy chỉ là nạn dân!” Đột nhiên một giọng nữ trách mắng vang lên.
Một dáng người trong bộ đồ trắng tinh rơi xuống trước mặt ta, chiếc khăn mềm mại áp lên vết máu trên mặt ta.
Đó là Tống Tử Diên, vị hôn thê của tứ hoàng tử, cũng là con gái của kẻ thù ta - Tống Minh, người đã diệt cả gia tộc ta. Nàng ấy đã cứu ta.
Tên Tống Minh giả nhân giả nghĩa ấy lại có một người con gái lương thiện đến vậy!
Nếu cha mẹ ta còn sống, ta cũng sẽ được nuôi dưỡng trở thành một người tốt đẹp như nàng ấy, phải không?