Xét thấy Tề Vân ám chỉ quá mức rõ ràng, ngày hai mươi nghỉ hưu mộc, Tiêu Ngọc Thiền rốt cuộc lại tới quán trà.
Nàng đã gần hai năm không tới nghe kể chuyện nữa, năm đầu tiên là bởi vì mọi người trong nhà lần lượt đi hai nơi chiến trường phương Bắc, Tây Nam, năm thứ hai là vì chịu tang ông cụ Tiêu.
Bởi vì đã ngừng lâu lắm rồi, mặc dù tháng trước mãn tang, trời giá rét, Tiêu Ngọc Thiền cũng ít hứng thú, nên cũng không ra khỏi nhà.
Đêm Nguyên Tiêu đi ra ngoài, cũng là Tiêu Ngọc Thiền nhớ lại Nguyên Tiêu năm ấy bóng dáng Tề Vân lẻ loi đứng ở đầu cầu Lạc Thủy, nhớ lại câu nói kia của chàng trước khi xuất chinh “Chớ quên ta”, sợ sư tử này vẫn luôn đợi nàng, Tiêu Ngọc Thiền dẫn theo em trai đi chợ Nam, gặp phải coi như đáp lại Tề Vân một lần, không gặp được thì hai chị em đi dạo một vòng, về sau cũng không cần lại coi mấy lời nhảm nhí mà đám đàn ông nói là thật.
Tiểu nhị quán trà tự nhiên còn nhận ra được vị khách xinh đẹp đẫy đà này, Tiêu Ngọc Thiền vừa vào cửa, tiểu nhị đã ra chào đón: “Khách quý đã lâu không thấy, thất cô nương đã chờ ngài ở nhã gian.”
Tiêu Ngọc Thiền lạnh nhạt gật đầu, dặn ba người Kim Linh tự đi uống trà.
Ba người Kim Linh cũng đều quen với thất cô nương xuất quỷ nhập thần, ngay cả tò mò cũng không hề tò mò chút nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play