Tề Vân thích nàng.
Nếu như nói lần gặp mặt vào hai mươi tháng tám, Tề Vân đưa ra đề nghị muốn múa sư tử cho nàng xem, Tiêu Ngọc Thiền mới chỉ có suy đoán này, như vậy hôm nay hẹn múa sư tử, sau khi thu được tờ giấy nhỏ của Tề Vân, suy đoán của Tiêu Ngọc Thiền đã được chứng thực.
Sau khi sư tử trắng đi khỏi, Tiêu Ngọc Thiền vẫn say sưa nghe xong Ngô lão tiên sinh kể chuyện, dường như không có việc gì mà gọi Kim Linh cùng hai thị vệ hồi phủ.
Nàng biểu hiện tự nhiên như vậy, bất kể là khách trong quán trà bởi vì sư tử trắng mà lặng lẽ quan sát nàng hay là ba người Kim Linh, đều không có hoài nghi gì.
Trở lại phòng mình, Tiêu Ngọc Thiền ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Trong gương chiếu ra dáng vẻ của nàng lúc này, áo vải giản dị, da trắng môi đỏ.
Tiêu Ngọc Thiền sờ sờ gương mặt chính mình, mịn màng đầy đặn, bởi vì cuộc sống càng ngày càng tốt nên chẳng hề phải làm việc nặng gì, cho dù là mặt nàng hay là đôi tay, đều được dưỡng trắng trẻo mịn màng hơn nhiều so với khi nàng ở thôn Linh Thủy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT