Tề gia ở phường Cảnh Hành, là phía Bắc phường Đồng Đà, cứ đi về hướng Bắc sẽ là chợ Bắc.
Y phục của hai mẹ con Tiêu Ngọc Thiền đều ướt hơn phân nửa, Tề Dao nhiệt tình mời: “Nếu cô nương không ngại, trước hết theo chúng ta hồi phủ có được không? Đổi y phục khác để tránh cảm lạnh.”
Nếu Tiêu Ngọc Thiền còn ở lại nhà người chồng đã mất, thân hữu chắc chắn sẽ gọi nàng một tiếng phu nhân, nhưng Tiêu Ngọc Thiền đã về nhà mẹ đẻ ở từ lâu, nhìn xiêm y, trang điểm cũng không giống phải thủ tiết vì người chồng đã khuất, lúc này gọi tiếng “Cô nương” càng thích hợp.
Tiêu Ngọc Thiền nhìn hai mẹ con đối diện, Tề phu nhân tuổi chừng ngoài bốn mươi, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng vóc người nhỏ nhắn, Tề Dao mới chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng người càng thêm yểu điệu mảnh mai, trừ phi lôi y phục cũ từ khi Tề phu nhân mang thai ra, bằng không xiêm y của cả hai mẹ con nàng mặc đều sẽ không vừa.
Lại nhìn vầng mặt trời ấm áp trên không trung, Tiêu Ngọc Thiền cười nói: “Không cần phiền như vậy đâu, nắng đẹp như vậy, phơi một lát là khô thôi.”
Nói xong, nàng cởi áo ngoài ướt sũng của Tề Diệu phơi ở đầu thuyền, lại bảo Tề Diệu chỉ mặc trung y ngồi nguyên tại chỗ.
Về phần bản thân…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT