Lúc Đồng Tuệ rời khỏi quân doanh, trước khi để các vị Chỉ huy dẫn binh lính dưới trướng đi có nói một câu:
"Hai mươi tư vạn đại quân đều là lúa mạch non trong ruộng của Hàn tướng quân, hiện tại ruộng Kế Châu mọc ra lúa mạch non mập mạp nhất, các ngươi muốn tiếp tục làm một mầm cây yếu ớt thấp bé, hay là dốc sức đuổi theo, đến lúc thu hoạch vụ thu có được những bông lúa mạch nặng trĩu như nhau cho Hàn tướng quân?"
Bảy vạn tướng sĩ Hữu Đường quân cơ bản đều là dân binh, dân chúng miền Bắc làm gì có ai chưa từng thấy lúa mạch?
Nông dân sống nhờ ruộng đồng, hoa màu thu hoạch kém ngoại trừ nhà mình thiếu ăn, còn cũng bị các hương thân trong thôn chê cười!
Trước đó trong số binh lính còn phân chia phe phái quân cũ của bảy huyện, hàng binh Sóc Châu, hiện giờ thì không cần phân chia gì nữa, tất cả đều là mầm cây yếu ớt, cùng mất sạch thể diện trước Kế Châu, dù sao mặt mũi cũng đã mất sạch rồi, kế tiếp thì cứ gắng sức mà đuổi theo người ta đi, tranh thủ lần sau khi đánh trận lấy lại thể diện về là được!
Lại nhìn bên phía quân Kế Châu, tuy rằng bọn họ thắng, nhưng giữa các Chỉ huy so tài thì bọn họ lại bại bởi Hữu Đường quân, đánh thắng trận vừa cần binh lính liều mạng vừa phải dựa vào các tướng lĩnh Chỉ huy, bản lĩnh của Tiêu lão tướng quân và Tiêu nhị gia của Hữu Đường quân mọi người ai có mắt đều thấy, ai dám cam đoan lần sau khi đánh trận, chiến công bên phía quân mình nhất định sẽ cao hơn dân binh bên kia?
Đã không còn bị đám dân binh ba hoa khiêu khích, quân Kế Châu vốn được Hàn Tông Bình huấn luyện quân kỷ nghiêm minh cũng đều chuyên tâm thao luyện, với những hàng binh mới tới bọn họ cũng không coi thường, trêu đùa nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play