Tiêu Diên cầm hai xâu kẹo hồ lô, rón ra rón rén đến gần Đông sương phòng của hai vợ chồng bên Tây viện.
A Chân và A Phúc ra bờ sông giặt quần áo, mẹ và em gái đang nấu cơm ở Trung viện, nên Tây viện bên này im ắng, còn có thể nghe được tiếng nói chuyện của nhà bên cạnh truyền đến.
Tiêu Diên đứng bên cửa sổ một lát, không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì, hắn mới nhẹ chân bước vào bên trong đi.
Đẩy rèm cửa ra, phát hiện cửa phòng bên trong lại cài then.
Muốn gây ngạc nhiên không được, Tiêu Diên đành phải đẩy cửa: "Mở cửa, ta đã về."
Người trên giường sưởi ngồi dậy, đẩy then cửa ra, động tác nhanh đến mức Tiêu Diên cách khe cửa mà ngay cả cánh tay người đó cũng không nhìn thấy.
Hắn đẩy cửa đi vào, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy thê tử Lâm Ngưng Phương lại nằm xuống, mặt quay vào vách tường, mắt nhắm lại, gương mặt có hơi trắng bợt.
Tiêu Diên cười nằm sấp xuống giường sưởi, đưa hai xâu kẹo hồ lô tới gần chóp mũi mỹ nhân. Lâm Ngưng Phương có thể cảm nhận được cái bóng lướt qua, cũng ngửi thấy được một mùi chua ngọt, nàng nhíu mày, mở to mắt, nhìn thấy hai xâu kẹo hồ lô đo đỏ.
Tiêu Diên nói lấy lòng: "Trời ấm dần lên rồi, lão Trương nói đây là mẻ cuối cùng, lần sau muốn ăn cũng phải đợi đến mùa đông."
Lâm Ngưng Phương lại nhắm mắt lại: "Tự ngươi ăn đi, xâu kia ta đưa cho A Chân, con bé thích ăn thứ này."
Tiêu Diên: "Ta không ăn, nàng và A Chân mỗi người một xâu, đây, nàng chọn trước đi, nếu nàng không ăn, A Chân cũng không dám ăn."
Lâm Ngưng Phương nghe xong, lúc này mới ngồi dậy, cũng không chọn, cầm bừa một xâu. Tiểu thư khuê các, môi hồng răng trắng, ăn kẹo hồ lô cũng có phong thái tao nhã như đánh đàn vẽ tranh, Tiêu Diên nhìn không rời mắt.
Lâm Ngưng Phương quay sang bên kia.
Tiêu Diên hoàn hồn, cố gắng tìm chủ đề nói chuyện: "Nhị tẩu vừa mới vào cửa, chắc chắn là đại tẩu cũng qua đó, sao nàng không đi?"
Hắn lúc nào cũng hy vọng thê tử có thể thực sự hoà hợp với gia đình, mà không phải mỗi ngày nhốt mình ở trong phòng, không bệnh cũng có thể buồn bực thành bệnh.
Lâm Ngưng Phương tự giễu nhếch khóe miệng.
Tiêu Diên biết dạo gần đây nàng không vui nổi, chuyện cưới xin của hai người làm rất qua loa, trước đó còn không có gì so sánh, chuyện trong loạn thế không mai mối gì mà đã thành hôn có rất nhiều, nhưng lần này nhị ca thành thân lại làm vô cùng rình rang, vừa có kiệu hoa vừa mở tiệc chiêu đãi, dù có là ai cũng sẽ thấy tủi thân.
Hắn nắm lấy tay kia của Lâm Ngưng Phương, thấp giọng cam đoan: "Yên tâm đi, chờ ta tích đủ bạc chắc chắn sẽ mua cho nàng một bộ đồ bằng lụa đỏ thẫm, để nàng được mặc áo cưới lụa là, còn hơn đại tẩu nhị tẩu gấp trăm lần ngàn lần."
Lâm Ngưng Phương nhìn mu bàn tay to lớn của hắn, cơn giận tích tụ trong lòng vài ngày đột nhiên tan biến.
Oán ai được đây?
Lúc ấy sơn phỉ giết người nhà của nàng, nếu không phải mấy anh em nhà họ Tiêu ra tay, nàng và A Chân sẽ bị bắt về động phỉ, có lẽ sẽ sống không bằng chết.
Tiêu Chẩn chính phái và cũng tàn nhẫn quyết định, không muốn mang theo chủ tớ hai nàng vướng chân vướng tay, muốn tìm bừa một thôn xóm nào đó sắp xếp cho hai người họ ở lại, thế chẳng phải cũng sẽ bị người khác ngấp nghé?
Vì mạng sống, vì có người thoạt nhìn coi như đáng tin để dựa vào, Lâm Ngưng Phương không thể không nhận đề nghị của Tiêu Diên, trở thành người của hắn. Tuy rằng hắn háo sắc lỗ mãng, nhưng lại thực hiện được lời hứa với nàng, để nàng và A Chân được ấm no.
"Ta không hâm mộ chuyện ấy." Rụt tay về, Lâm Ngưng Phương giải thích, "Ta thấy không thoải mái, nhưng không phải vì ghen tị."
Nàng chỉ cảm khái cho số mệnh chính mình, thuở bé kim tôn ngọc quý, cho dù ông nội thất thế Lâm gia vẫn là danh môn vọng tộc, nàng nhất định sẽ gả cho người quân tử nho nhã môn đăng hộ đối, ai mà ngờ được triều đình thay đổi nghiêng trời lệch đất, những năm tháng thiếu thời vô ưu vô lo giờ chỉ còn như một giấc mộng.
Tiêu Diên không hiểu được những tâm tư mẫn cảm như vậy của nhi nữ, nhận định rằng nàng hâm mộ nhị tẩu, vừa định nói thêm câu gì đó dễ nghe, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân huỳnh huỵch, chắc chắn là chạy tới phòng bọn họ.
Lâm Ngưng Phương vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, dường như nhà họ Tiêu xảy ra chuyện gì cũng không có quan hệ gì với nàng.
Tiêu Diên đứng lên, còn chưa ra ngoài, rèm cửa đã được vén lên, Tiêu Ngọc Thiền như một cơn lốc vọt vào, nhìn Lâm Ngưng Phương trên giường sưởi, lại nhìn Tiêu Diên cầm trong tay một xâu kẹo hồ lô khác, cố nén giận hỏi: "Tam ca, xâu này cho muội à?"
Lâm Ngưng Phương cũng nhìn về phía Tiêu Diên.
Tiêu Diên cười hết sức tự nhiên: "Đây là của ta, xâu của muội ta đã bảo tứ đệ ngũ đệ mang qua rồi mà, sao thế, hai đứa nó ăn vụng, chưa đưa cho muội?"
Dưới mái hiên ngoài cửa sổ, Tiêu Dã nháy mắt với Tiêu Thiệp.
Tiêu Thiệp lập tức nói: "Tam ca huynh đừng có mà vu oan giá họa! Bọn đệ cầm tổng cộng có bốn xâu, đại tẩu nhị tẩu hai xâu, để lại hai xâu cho Miên Miên Diệu ca nhi, xâu của tỷ tỷ rõ ràng ở trong tay huynh!"
Tiêu Diên: "... Cút! Lũ nhóc kia không ở nhà thì nhịn, mau đem hai xâu kia lại đây!"
Sao hắn có thằng em ngu dữ vậy, xem kịch còn chê chưa đủ lớn chuyện có phải không?
Tiêu Ngọc Thiền đã nghe ra, nàng ta đương nhiên sẽ không cướp phần của con trai và cháu gái, chỉ nhìn chằm chằm xâu trong tay Tiêu Diên: "Muội lấy xâu này! Huynh đàn ông đàn ang ăn kẹo hồ lô làm gì, chẳng lẽ cưới vợ rồi quên luôn em gái, hai xâu này của tam tẩu hết sao?"
Ánh mắt phun ra lửa của nàng ta nhìn sang hướng Lâm Ngưng Phương.
Lâm Ngưng Phương chỉ cười, thậm chí còn chậm rãi cắn một miếng nhỏ trái sơn tra, còn giống đang xem kịch hơn hai cậu em chồng bên ngoài.
Tiêu Ngọc Thiền tức giận giậm chân!
Tiêu Diên sợ em gái gây chuyện, vội vàng đưa xâu trong tay cho nàng ta: "Được rồi, xâu này cho muội, ta không ăn!"
Tiêu Ngọc Thiền so sánh độ lớn nhỏ của hai xâu hồ lô, lại trả xâu hồ lô này về: "Muội không cần thứ người khác chọn còn thừa, huynh đi mua xâu mới cho muội!"
Tiêu Diên ngó lơ nàng ta: "Tam tẩu muội vốn không chọn, muội muốn ăn thì lấy, không ăn ta ăn."
Nói xong bèn giơ cao xiên kẹo hồ lô, vờ như muốn cắn một miếng.
Tiêu Ngọc Thiền vội vàng đoạt lại xiên kẹo hồ lô, nguýt một cái, rồi xoay người đi thẳng.
Tiêu Diên đau cả đầu, lại thấy thê tử bình thản nhìn mình, lập tức nói: "Yên tâm, ta đi mua cho A Chân xâu khác."
Lâm Ngưng Phương: "Thôi bỏ đi, để người khác thấy người chịu mắng lại là A Chân."
Lúc này, Tiêu Dã bắt chước giọng ồm ồm của Tiêu Thiệp, đứng dưới cửa sổ: "Tam ca bất công, đệ cũng muốn ăn!"
Tiêu Thiệp: "Huynh bắt chước giọng đệ làm gì?"
Mí mắt Tiêu Diên giật giật, vừa xắn tay áo vừa phóng ra bên ngoài, muốn đánh hai thằng nhãi kia một trận.
Tiêu Dã, Tiêu Thiệp đã nhanh chân chạy từ sớm, trở lại chỗ Đồng Tuệ Liễu Sơ, miêu tả lại sinh động như thật.
Tiêu Dã: "Đệ thấy là chuyện này phải trách tam ca, đưa cho tam tẩu xong thì lập tức đưa cho Ngọc Thiền đi, chẳng phải không có chuyện gì sao."
Tiêu Thiệp: "Là tại tam ca muốn ăn đó."
Tính tình Đồng Tuệ, Liễu Sơ đều an tĩnh, không ai có ý muốn hóng hớt.
Tiêu Dã thấy nhị tẩu không có hứng thú với chuyện này, nghĩ một chút, chủ động nói về nhị ca nhà mình: "Nhị tẩu tẩu không biết đó thôi, trong năm huynh đệ nhà chúng ta, lợi hại nhất là nhị ca, lúc vừa mới lên chiến trường, đại ca còn hơi sợ hãi, là nhị ca xông lên đằng trước giết vài tên lính địch, lúc đó mới khiến bọn đệ nóng máu xông lên."
Đồng Tuệ vội nhìn sang Liễu Sơ.
Tiêu Dã đã kịp nhận ra, vội vàng tạ lỗi với Liễu Sơ: "Đại tẩu, đệ không phải cố ý nhắc tới đại ca, đệ..."
Liễu Sơ mỉm cười: "Không sao đâu, đã qua lâu như vậy rồi."
Tiêu Dã thông minh không hề nhắc tới chuyện của đại ca nữa, chỉ tập trung khen nhị ca Tiêu Chẩn: "Có một lần tiểu đội của bọn đệ lập công lớn, trong đó tám phần công lao đều thuộc về mấy huynh đệ, nhưng nhị ca không cho phép bọn đệ đi tranh công, trơ mắt nhìn một người khác mạo nhận công lao, kết quả thì thế nào, cấp trên cũng muốn độc chiếm phần công lao này, thấy người kia không biết điều, tìm cái cớ giết chết người đó. Khi đó bọn đệ mới biết được nhị ca đã sớm nhìn thấu tâm tư của đám tướng lĩnh đó rồi."
"Sáu năm, chỉ tính riêng chiến công của nhị ca ít nhất có thể phong Thiên hộ, quả thật cũng có cơ hội này, nhưng nhị ca không muốn, huynh ấy nói triều đình không có mấy ai là thực sự làm việc, so với việc chen vào đó rồi hục hoặc đấu đá lẫn nhau, không bằng về nhà cày ruộng, cho nên bọn đệ đều đi theo nhị ca về quê."
Liễu Sơ gật đầu nói: "Nhị đệ quả thật thận trọng, suy nghĩ chu toàn."
Hiện tại triều đình, làm quan tốt cũng bị hãm hại, chỉ có tham quan ác quan mới có thể giữ vững cái ghế.
Đồng Tuệ nghĩ tới đại ca Đồng Vinh sống chết không rõ, huynh ấy cao lớn cường tráng như một ngọn núi nhỏ, nhưng người lại trung thực không biết tính kế, tuy rằng nàng hy vọng đại ca có được kết cục khác, nhưng tám phần...
Nếu lúc ấy đại ca có thể gặp được mấy anh em nhà họ Tiêu thì thật tốt, có lẽ có thể nhặt lại được một mạng.
Khóe mắt liếc thấy có người ra khỏi nhà chính, Đồng Tuệ nghiêng đầu, nhìn thấy là Tiêu Chẩn.
Nàng vội nhìn xuống, một xâu kẹo hồ lô còn lại bốn quả sơn tra.
"Nhị ca, lại đây ngồi đi." Tiêu Dã gọi.
Tiêu Chẩn tới đây thật, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dã, chéo với Đồng Tuệ.
Nghe em trai lại ba hoa chích choè khen mình, Tiêu Chẩn cắt ngang lời cậu: "Bớt bịa chuyện đi."
Tiêu Dã: "Ai bịa, mấy chuyện đó không phải đều huynh làm sao, hơn nữa, ai quan tâm thật giả gì chứ, nhị tẩu thích nghe là được."
Tiêu Chẩn nhìn về phía cô vợ mới cưới, nàng mặc một bộ váy bằng vải mịn màu đỏ, ngồi dưới ánh mặt trời, khuôn mặt sáng bừng, cánh môi đỏ mọng.
Bị em trai trêu ghẹo, nàng vội vã muốn phản biện, nhưng đối diện với ánh mắt hắn lại lập tức né tránh. Chỉ một ánh mắt lướt qua như vậy, Tiêu Dã Tiêu Thiệp cũng chưa để ý tới, nhưng Liễu Sơ lại cảm nhận được sóng ngầm giữa nam nữ bắt đầu nổi lên.
Nàng ấy cười đứng lên: "Ta qua giúp cô với thím hai, tứ đệ ngũ đệ, hai đứa đi xem các lu nước các phòng, nếu vơi thì đổ nước cho đầy đi."
Tiêu Dã đã hiểu, nháy nháy mắt với nhị ca, kéo Tiêu Thiệp cùng đi.
Đồng Tuệ: "..."
Không có người ngoài, ánh mắt kia trở nên càng thêm rõ ràng, bị nhìn chằm chằm như vậy, Đồng Tuệ không chịu nổi, cúi đầu đưa xâu kẹo hồ lô qua: "Ta không ăn được nữa rồi, chỗ này chàng ăn đi."
Tiêu Chẩn: "Nàng ăn đi, ta ra chuồng la xem thử."
Hắn vừa đi, Đồng Tuệ bình tĩnh lại, dùng tốc độ cao ăn hết xâu kẹo hồ lô, khóe miệng còn hơi dinh dính, nàng cũng không đợi Tiêu Chẩn, một mình trở về Đông sương phòng.
Một mình quả là tự tại, Đồng Tuệ lau tay lau mặt rồi ngồi xuống giường sưởi, hồi tưởng lại một buổi sáng xã giao này.
Nhà họ Đồng ít người, nếu Đồng Tuệ không phải giúp mẫu thân nấu cơm giặt giũ thì lại vào núi hỗ trợ, rất ít khi rảnh rỗi, cũng rất ít lui tới với người ngoài.
Bên ngoài có người đến, hát một điệu dân ca.
Là Tiêu Dã, chắc là đoán trong phòng không có người, Tiêu Dã đợi ở nhà chính một lát, kiểm tra xong lu nước rồi đi. Tiêu Dã qua lại tự nhiên làm cho Đồng Tuệ cảm thấy bất an.
Bao gồm cả Tiêu Diên, Tiêu Thiệp, ba người em chồng này đều quá mức uy vũ, mà trong loạn thế bản thân nam nhân cường tráng đã là một loại uy hiếp, giống dã thú, không biết khi nào đột nhiên sẽ nổi điên.
Nhà họ Tiêu cũng không nhiều cửa lắm, các viện đều thông nhau, bất cứ lúc nào cũng có người dân trong thôn tới cửa. Đồng Tuệ thà rằng bị cười nhạo là quá mức cẩn thận, cũng không muốn bởi vì mình chủ quan mà gặp phải nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, nàng cài then cửa lại.
Mới cài không bao lâu, bên ngoài lại có người đến, Đồng Tuệ nhìn chằm chằm cánh cửa, nín thở tập trung.
Tiêu Chẩn đẩy cửa, nói: "Là ta."
Trong lòng Đồng Tuệ an tâm một chút, dịch tới đầu giường sưởi đẩy then cửa ra cho hắn.
Sau khi Tiêu Chẩn vào phòng, cũng không hỏi vì sao nàng cài cửa, cũng đi rửa tay, rồi ngồi xuống mép giường, nhìn nàng hỏi: "Mệt à?"
Đồng Tuệ lắc đầu, cúi mắt nói: "Không có chuyện gì làm, nên quyết định về phòng."
Tiêu Chẩn: "Mấy hôm nay ta cũng vì chuẩn bị hôn sự nên mới nhàn rỗi, chờ về nhà lại mặt với nàng xong, mấy huynh đệ chúng ta sẽ vào núi săn thú hái thuốc, đến khi cày bừa vụ xuân thì thôi."
Đồng Tuệ tò mò hỏi: "Bọn chàng cũng săn thú?"
Tiêu Chẩn: "Ừ, kiếm thêm được chút nào hay chút ấy, tương lai tứ đệ ngũ đệ thành thân cũng đều cần bạc."
Đồng Tuệ hiểu được, dân chúng khác không có bản lĩnh ấy, liều lĩnh vào núi nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, chỉ có thể dựa vào trồng trọt sống qua ngày, mấy anh em nhà họ Tiêu ai cũng có bản lĩnh cao, vào núi rất dễ dàng có thu hoạch, đương nhiên lợi hơn ở nhà.
"Ta thấy ở đây cách núi hơi xa."
"Cưỡi la, năm dặm, chạy nhanh chẳng mất mấy chốc."
Đồng Tuệ động tâm, hỏi: "Tới nhà chúng ta thì mất bao lâu?"
Tiêu Chẩn: "Đánh xe đi chậm mất hơn một canh giờ, cưỡi la chạy chắc đâu đó chừng hai khắc thôi."
Đồng Tuệ im lặng.
Tiêu Chẩn: "Biết cưỡi không?"
Đồng Tuệ lắc đầu.
Tiêu Chẩn: "Buổi chiều ta dạy cho nàng, để sau này qua lại cũng tiện."
Đồng Tuệ: "Học ở đâu?"
Tiêu Chẩn: "Ở sân sau cũng được, trên đường ngoài thôn cũng được."
Đồng Tuệ: "Vậy ở sân sau đi."
Nàng vừa mới gả tới đây đã kéo trượng phu ra ngoài học cưỡi la, người dân trong thôn nhất định sẽ vây xem chỉ trỏ.
Trong phòng lại trở nên im ắng, Đồng Tuệ nhìn một vòng chung quanh, bỗng nhiên chú ý tới bộ đồ bằng vải mịn của mình, vẫn còn mới tinh, bèn đổi ý: "Hay là chờ sau khi lại mặt hẵng học đi, chờ ta đem xiêm y cũ trong nhà tới đã rồi tính sau."
Nàng sợ trong quá trình học cưỡi rách mất cái quần mới, lãng phí đồ tốt.
Tiêu Chẩn: "Cũng được."
Đồng Tuệ cố gắng tìm việc làm: "Chàng có quần áo gì rách không? Nhân dịp ta nhàn rỗi vá lại giúp chàng."
Tiêu Chẩn đúng là có một áo khoác bị rách tay áo, lâu nay bận rộn toàn quên mất.
Hắn mở tủ quần áo ra, vừa hay trong số đồ hồi môn của Đồng Tuệ có một bộ kim chỉ, đỡ phải đi tìm A Phúc hoặc Liễu Sơ mượn.
Chọn sợi chỉ màu xám xỏ vào lỗ kim, Đồng Tuệ lộn trái tay áo ra, khâu theo đường bên trong.
Tiêu Chẩn mới đầu còn ngồi, rất nhanh đã đổi thành nằm, hai tay kê ở sau đầu, nghiêng mắt nhìn nàng dâu nhỏ ngồi ở đầu giường sưởi nghiêm túc may vá.
Đồng Tuệ có chuyện nghiêm túc để làm, sẽ không để ý hắn có nhìn hay không.
Tới lúc cắn đứt đầu sợi chỉ, nàng lại nhìn sang Tiêu Chẩn, phát hiện người này không biết nhắm hai mắt lại từ khi nào.
Hẳn là cũng mệt mỏi, ngày hôm qua đón dâu đi đường mất một ngày, chạng vạng còn xã giao cùng xóm giềng, ban đêm lại liên tiếp...
Sắp đến trưa, Miên Miên, Diệu ca nhi đã đi học về, mỗi đứa cầm một xâu kẹo hồ lô ngồi ở dưới mái hiên Trung viện, ăn ngon lành.
Tiêu Chẩn đi vào thư phòng gặp ông nội, Đồng Tuệ đến phòng bếp.
Tiêu Ngọc Thiền đang nhóm lửa, Hạ thị, Tiêu cô mẫu một người thái một người xào rau, Liễu Sơ đang xới cơm vào từng bát.
Nhìn thấy Đồng Tuệ, Hạ thị nặng nề xùy một tiếng: "Đến sớm như vậy làm cái gì, học theo em dâu ba của cháu ấy, chờ dọn hết món ăn ra rồi mới ngồi vào mâm ăn là được rồi, đứa nào đứa nấy đều có mệnh thiên kim đại tiểu thư."
Tiêu cô mẫu: "Chỉ có nhị tẩu bận rộn đấy à, chúng ta đông người như vậy, A Mãn có tới cũng không cần con bé phải mó tay vào."
Liễu Sơ áy náy nhìn về phía Đồng Tuệ, kỳ thực hôm nay sẽ không phải là nữ quyến đại phòng xuống bếp, là lần trước nàng ấy muốn tác hợp cho vợ chồng nhị đệ mới lấy cớ qua đây hỗ trợ, giờ ngược lại liên lụy Đồng Tuệ bị Hạ thị chèn ép.
Đồng Tuệ đã biết được tính tình Hạ thị, chỉ coi như gió thoảng bên tai cũng không để ý nhiều, đi thẳng tới giúp Liễu Sơ.
Tiêu Ngọc Thiền gọi nàng: "Nhị tẩu, muội đi gọi tam tẩu ra ăn cơm, tẩu tới canh lửa một chút."
Tiêu cô mẫu: "Không cần cháu, Diệu ca nhi, cháu đi tìm mợ ba, nói tới giờ ăn cơm."
Bởi vì có kẹo hồ lô ăn cho nên Diệu ca nhi rất sẵn lòng giúp đỡ, lanh lảnh đáp lời, rồi nhanh chân chạy mất.
Tiêu Ngọc Thiền: "..."
Hết chương 7.