Ngày hôm sau, lúc Sầm Dã đến studio, Hứa Tầm Sênh vẫn ngồi im trước đàn như ngày thường, tách trà nóng tỏa khói, tà váy mềm mại lay động lòng người. Thấy họ đẩy cửa đi vào, cô bình thản gật đầu, nhưng không còn cười nhã nhặn như mọi khi. Sầm Dã hơi sững sờ bởi một cảm giác rất khó tả đột ngột dâng lên trong lòng.
Trương Thiên Dao bước đến khoe khoang, nói hôm trước nhóm bọn họ biểu diễn lợi hại thế nào, còn hỏi cô tại sao không đến? Cô hòa nhã giải thích và xin lỗi, mọi người cũng không quá để ý, chỉ mình Sầm Dã cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Lời nói và cử chỉ của cô vẫn như mọi ngày, nhưng vẫn để lộ ra chút khác biệt. Chân mày cô luôn nhíu lại, dáng ngồi thẳng tắp, ngón tay đặt lên dây đàn hơi đè xuống, hằn lên vết đỏ nho nhỏ.
Và cả cây đàn của cô nữa, vừa nhìn đã biết sáng nay không được lau kỹ, đuôi đàn có vài vết bụi mờ. Không chỉ vậy, kệ tủ trong nhà bình thường luôn được sắp xếp rất chỉnh tề, hôm nay lại khá lộn xộn. Anh gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thất thần của cô lúc dọn dẹp đồ đạc ban sáng.
Sầm Dã đứng ở sau cùng, nhìn cô đăm đăm. Cô làm như không để ý, cũng không nhìn về phía anh lần nào. Thật kì lạ! Bình thường, cô rất nhạy cảm, mỗi lần Sầm Dã trắng trợn nhìn chăm chăm, cô đều lập tức phát hiện ra, ánh mắt sẽ lập tức lướt sang anh, sau đó thờ ơ rời mắt đi. Hôm nay, dường như thần kinh nhạy bén kia bị đứt đoạn hay sao mà cô không thấy được ánh nhìn của anh?
Bấy giờ, Sầm Dã còn chưa nhận ra sự “đứt đoạn” ấy chỉ xảy ra với mỗi mình thôi, cứ cảm thấy cô có chút gì đó không bình thường. Cô đang ấm ức chuyện gì sao? Trong đầu Sấm Dã lướt qua ý nghĩ này, song anh tạm gác sang một bên, đi theo mọi người xuống hầm, giữ kín câu hỏi đó cho riêng mình, không hề đề cập với người khác. Có điều, lúc đi xuống bậc thang, khóe mắt anh liếc sang, thấy dáng vẻ cô được bao bọc vởi những tia nắng càng thêm nghiêm chỉnh, tấm lưng mảnh mai bỗng dưng căng thành một đường thẳng, nơi góc mặt toát lên nét lạnh lùng.
Sầm Dã điềm tĩnh đi xuống tầng hầm.
Thật ra, đến sáng hôm nay, tâm trạng Hứa Tầm Sênh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cũng quên chuyện tối hôm đó, buổi sáng chuyên tâm dạy học trò đàn, có đánh sai vài nốt, song học trò của cô không phát hiện ra.
Buổi trưa, gần đến giờ tập luyện của ban nhạc, tâm trạng lại dấy lên chút xao động, cô bèn đàn vài bài nhẹ nhàng cho tĩnh tâm.
Khi Sầm Dã bước vào, cô đã quyết định không thèm để ý đến anh nữa. Nhưng ánh mắt anh lại chẳng hề kiêng dè, cứ nhìn cô chăm chú. Hứa Tầm Sênh không biết anh có ý gì, sau khi làm ra chuyện như vậy, anh còn ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, mặt dày mày dạn đến thế sao? Hơn nữa cô cũng nhận thấy xúc cảm nôn nao trong lòng tối hôm ấy lại như thể cỏ dại lan tràn, sinh sôi nảy nở.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT