Giọng nói Thẩm Minh Dữu mang theo vẻ kiêu ngạo: “Đó là chuyện đương nhiên, còn phải xem là ai sinh chứ.”
Giang Trầm cười nói: “Đúng đúng, là anh và vợ sinh ra, đương nhiên là rất đáng yêu rồi.”
Nghe Giang Trầm gọi cô là “Vợ”, Thẩm Minh Dữu khẽ cười. Từ lâu cô đã phát hiện, hình như từ trước đến nay ở trước mặt cô Giang Trầm chưa bao giờ gọi tên cô, nếu muốn tìm cô, anh sẽ hỏi quản gia “Bà chủ đâu rồi?” hoặc hỏi Niệm Niệm “Mẹ đâu rồi?”. Khi nhắc đến cô với bạn bè, đồng nghiệp, anh sẽ gọi cô là “vợ tôi”, “bà xã tôi” hoặc “nhà tôi”. Lần duy nhất anh gọi cô bằng tên là khi anh nhắc đến cô với người lớn trong gia đình hoặc họ hàng, lúc đó anh mới gọi cô bằng tên.
Có vẻ như anh chưa bao giờ gọi tên cô khi hai người ở một mình.
Giang Trầm nghe thấy tiếng vợ mình cười, ánh mắt chuyển từ chỗ Niệm Niệm sang người bà xã, anh nắm tay che miệng lại, khẽ ho một cái rồi nói: “Hôm nay em rất xinh đẹp.”
Đây là lần đầu tiên Giang Trầm nhìn thấy Thẩm Minh Dữu mặc đồ cổ trang, cô giống như tiên nữ, thực sự rất đẹp.
Ánh mắt Thẩm Minh Dữu hiện lên vẻ kinh ngạc, quay sang nhìn anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT