Lời nói của Chu Tấn Vi đã thành công khiến Giang Hội Hội ngẩn ra một lúc.

 

Trước khi sinh con phải làm gì, giáo viên sinh học từng giảng qua.

 

Cô không thể kiểm soát được mà tưởng tượng ra cảnh đó ở trong đầu, khuôn mặt đỏ bừng.

 

Cô làm sao… làm sao có thể làm chuyện đó với Chu Tấn Vi được chứ!

 

Không được, không thể được.

 

Cô che kín mặt mình, lắc đầu dữ dội, muốn gạt bỏ cảnh tượng hoang đường trong tâm trí đi.

 

Chu Tấn Vi nhìn thấy mặt cô đỏ lên, không biết cô đang suy nghĩ gì mà xuất thần đến mức đó.

 

Xe buýt đến trạm rồi mà cô cũng không biết.

Anh liếc nhìn biển trạm ở ngoài cửa sổ.

 

Đường Thu Thủy.

 

Anh từng thấy cái tên này trong đơn xin trợ cấp hộ nghèo có địa chỉ nhà cô.

 

Tài xế dừng xe bên đường, cửa mở, Chu Tấn Vi vỗ vai cô, anh muốn nhắc nhở cô rằng xe đã dừng rồi.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

 

Thế mà cô như bị điện giật đẩy anh ra.

 

Anh nhìn bàn tay mình bị gạt ra, không hiểu vì sao.

 

Giang Hội Hội tỉnh táo lại, cô xin lỗi về hành động vừa rồi của mình: "Tôi không… không có ý đó."

 

“Xuống xe trước đi.”

 

Anh tự nhiên cầm lấy cặp sách ở trên đùi cô ra.

 

Sau khi xuống xe, Chu Tấn Vi nhìn thấy nước bẩn đầy mặt đất và rác vương vãi khắp nơi.

 

Các nhà lầu nằm sát nhau, khi ngẩng đầu lên nhìn cũng làm cho bầu trời trở thành một đường hẹp.

 

Môi trường ở đây không thích hợp với tấm lòng rộng lượng của anh.

 

Thậm chí cả con chuột cũng quang minh chính đại tìm kiếm nơi ẩn náu khắp nơi trong hang cống.

Chu Tấn Vi nhìn theo một lúc, có vẻ anh cảm thấy thật khó tin.

 

Nhưng biểu cảm của anh không hề thay đổi, vậy nên Giang Hội Hội không thể đoán được anh đang nhìn cái gì.

 

Cô tò mò hỏi anh: "Cậu đang nhìn gì vậy?"

 

Anh thu lại tầm mắt, nói ngắn gọn nhưng ngữ nghĩa gây sốc: "Chuột."

 

So với người lần đầu tiên đi đến nơi này, Chu Tấn Vi vẫn bình tĩnh như thường, Giang Hội Hội sống ở đây trong thời gian dài ngược lại bị dọa đến mức mặt mày tái mét, trốn vào lòng anh, dường như muốn tìm kiếm sự bao bọc che chở.

 

"Ở… Ở đâu cơ?" Toàn thân cô run rẩy.

 

Chu Tấn Vi lập tức sững sờ khi cơ thể mềm mại của cô rúc vào trong ngực mình.

 

Chốc lát sau, anh vươn tay ôm cô, vỗ về lưng cô an ủi: “Không sao, nó không còn ở đây nữa.”

 

Cho dù đã sống ở đây thời gian dài, nhưng Giang Hội Hội vẫn không thể chung sống hòa hợp với lũ chuột.

 

Cô run lẩy bẩy trong vòng tay anh một lúc.

 

Anh vẫn luôn ôm cô.

 

Cho đến khi Giang Hội Hội phản ứng lại, cô rời khỏi vòng tay anh, lắp bắp nói với anh lời xin lỗi.

 

Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lúng túng.

 

"Xin… Xin lỗi, ban nãy tôi bị dọa sợ, cho nên mới…"

 

Anh lắc đầu khoan dung nói không sao.

 

Anh không ngừng xoa nắn những ngón tay đang buông thõng bên hông, dường như đang hồi tưởng.

 

Hồi tưởng lại cảm xúc vừa rồi.

 

Cô trông gầy, nhưng cơ thể rất mềm mại.

 

Tuy Giang Hội Hội đã nói không cần anh đưa về nữa, cô tự đi về được.

 

Nhưng Chu Tấn Vi vẫn khăng khăng: “Đã muộn rồi, con gái một thân một mình không an toàn.”

 

Giọng nói của anh nhẹ nhàng, nhưng luôn mang đến cho người ta một cảm giác mạnh mẽ không thể chối cãi.

 

Sự mạnh mẽ này có lẽ đến từ khí chất của anh, áp bách ấy khó có thể diễn tả bằng lời.

 

Giang Hội Hội cam chịu, cô bất đắc dĩ gật đầu.

 

Vừa đi được một đoạn, Chu Tấn Vi hỏi cô: “Hàng ngày về cậu có sợ không?”

 

Cô nói: "Cũng bình thường, thật ra là khá náo nhiệt."

 

Náo nhiệt?

 

Chu Tấn Vi nhìn mấy người ở ven đường đang cãi nhau thì ánh mắt phức tạp.

 

Đúng là khá náo nhiệt.

 

Giang Hội Hội hơi bối rối, thậm chí cô cảm thấy để anh đến một nơi như vậy là một sự sỉ nhục đối với anh.

 

Đúng lúc này có một đứa trẻ đạp xe đi ngang qua, cô không để ý.

 

Chu Tấn Vi vươn tay che chở cô ở bên cạnh, nước bẩn bắn tung tóe lên người anh, làm bẩn chiếc áo len vừa nhìn đã biết hàng xa xỉ.

 

Cậu bé đang đạp xe dừng lại, nghi ngờ hét toáng lên: “Chị?”

 

Giang Hội Hội nhìn rõ mặt đối phương: "Tiểu Mãn?"

 

Mặc dù tò mò sao hôm nay cậu ta về nhà muộn thế, nhưng bây giờ đó chưa phải là điều cô quan tâm.

 

Cô bảo cậu ta xin lỗi Chu Tấn Vi.

 

Giang Mãn nhìn thấy khuôn mặt của Chu Tấn Vi thì sợ mất hồn mất vía, quên luôn cả chuyện đạp xe, cậu ta chạy trốn về phía trước.

 

Như thể anh là một con mãnh thú, một khi bị anh bắt được, tính mạng cậu ta sẽ không được bảo toàn.

 

Có lẽ do trời tối lờ mờ không rõ nên cậu ta đã nhận nhầm Chu Tấn Vi thành Chu Yến Lễ.

 

Giang Hội Hội giải thích với anh: “Chắc nó nhận nhầm cậu thành Chu Yến Lễ rồi.”

 

Câu nói ấy thành công làm anh phản ứng: “Cậu ta đã tới nhà cậu ư?”

 

Anh lại quan tâm chuyện này sao?

 

"Lần trước cậu ấy… Lúc cậu ấy đưa tôi về nhà thì có vào chơi."

 

Cô nhìn vết bẩn trên áo len của anh, áy náy không thôi: “Xin lỗi cậu nhiều, ban nãy do em trai tôi, hay là cậu cởi áo ra đi, tôi giặt sạch rồi trả lại cho cậu.”

 

Chu Tấn Vi nhướng mày: “Cởi ở đây?”

 

Giang Hội Hội sững sờ bởi câu trả lời của anh. Lúc lâu sau cô mới định thần lại.

 

"Không thì… Thứ hai cậu mang đến trường nhé? Đến lúc đó tôi sẽ tới lấy."

 

“Không cần đâu.” Anh lạnh lùng từ chối.

 

Nhìn vết bẩn trên áo len, hiển nhiên anh cực kỳ khó chịu nhưng anh chẳng thốt ra tiếng nào.

 

Vừa nhìn đã biết anh mắc bệnh sạch sẽ.

 

Mọi thứ ở đây đều rất dơ, chưa kể nước bẩn trên mặt đất.

 

Giang Hội Hội càng cảm thấy áy náy: “Tôi sẽ quay về nói chuyện đàng hoàng với nó, bảo nó đến xin lỗi cậu.”

 

“Không cần đâu.” Anh vẫn nói câu đó.

 

Anh bao dung nhưng vẫn quá lạnh lùng. Giang Hội Hội không thể hiểu được.

 

Cô không biết nên nói gì. Khi đối mặt với Chu Tấn Vi, cô luôn cảm thấy lo lắng, cảm giác đó đến từ sự kính trọng và sợ hãi.

 

Với thân phận của anh, một khi đắc tội, đừng nói đến trường học, có lẽ toàn bộ thành phố Bình Giang cũng chẳng thể sống yên ổn.

 

Anh như vị thần nắm quyền mọi thứ, những quy tắc này không thể ràng buộc được anh. Thậm chí, chính anh còn là người đặt ra quy tắc ràng buộc người khác.

 

Người như vậy không thuộc về thành phố Bình Giang, một ngày nào đó anh sẽ rời đi.

 

Trở về thế giới thuộc về anh.

 

Sau khi về đến nhà, Giang Hội Hội nhìn thấy Giang Mãn đang ngồi ở phòng khách xem ti vi: “Hôm nay em không nên như vậy.”

 

Cậu ta ôm đồ ăn vặt và làm mặt quỷ với cô: “Chị thì hay lắm? Chị có tin em nói với mẹ chuyện chị yêu sớm không, lần trước dẫn bạn học nam về nhà rồi, lần này lại để bạn học nam đưa về nhà.”

 

Cô giải thích: "Không phải yêu sớm, bọn họ chỉ là…"

 

Quên đi, nói với nó làm gì. Nó chỉ là một đứa trẻ, không hiểu gì cả.

 

Cô thay giày rồi hỏi cậu ta: “Hôm nay mẹ có gọi điện về không, sức khỏe của dì út thế nào rồi?”

 

Cậu ta chê Giang Hội Hội lắm chuyện, cản trở cậu ta xem ti vi, cậu ta cầm lấy điều khiển tăng âm lượng lên mức tối đa: “Dù sao cũng chưa chết được.”

 

Giang Hội Hội cau mày.

 

Buổi tối nằm trên giường, cô giật mình ngồi dậy.

 

Cô quên chưa trả lại áo khoác cho Chu Tấn Vi!

 

Đứng dậy đi vào phòng tắm, cô nhìn thấy áo khoác của anh bị bỏ chung với quần áo của cô ở trong máy giặt.

 

Chiếc áo khoác màu đen đó và áo khoác lông tơ của cô xếp chồng lên nhau.

 

Một chiếc chất liệu tốt đến bóng loáng, một chiếc lại cực kỳ thô ráp.

 

Cả quần áo cũng nhận định rằng anh và cô không cùng một thế giới.

 

Giang Hội Hội mím môi, cô lấy ra và tự tay giặt sạch sẽ, sau đó cẩn thận là phẳng, phơi ở trên ban công.

 

Cô nhìn bộ quần áo khác phơi trên ban công thì nghĩ ngợi, cô dùng gậy phơi đồ đẩy chúng ra.

 

Cố gắng không để chúng chạm vào áo khoác của Chu Tấn Vi.

 

Ngày hôm sau, cô thức dậy sớm vì bị Giang Mãn đánh thức. Cậu ta gõ cửa liên hồi, la oai oái mình đói bụng, bảo cô thức dậy nấu cơm.

 

Giang Hội Hội nấu cháo cho cậu ta rồi xào hai món đơn giản. Sau khi vội vàng hoàn tất mọi thứ, bản thân cô chẳng có thời gian ăn cơm, cô thay quần áo chuẩn bị ra ngoài và dặn cậu ta nhớ rửa bát.

 

Giang Mãn không để ý đến cô, cậu ta không thèm rửa bát.

 

Giang Hội Hội bất lực thở dài.

 

Thôi, buổi tối về tự mình rửa vậy.

Hôm nay lạnh hơn hôm qua, trước khi ra ngoài, cô ra ban công sờ chiếc áo khoác đã giặt tối qua, treo ngoài trời giá lạnh một đêm, nước chưa vắt khô bị đông cứng hết rồi, đóng kết thành băng.

 

Cô thầm cầu nguyện cho chiếc áo này tuyệt đối đừng hỏng, cô đền không nổi.

 

 

Hôm qua cô hẹn Chu Yến Lễ ở trạm xe buýt, rất gần nhà cô, chỉ mất có năm phút đi bộ.

 

Khi đang băng qua đường, cô nhìn thấy Chu Yến Lễ ngồi ngủ gà ngủ gật ở trên ghế dài ở trạm.

 

Cậu mặc một chiếc áo khoác màu đen, khóa kéo chưa lên hết, cứ mở như vậy, lộ ra chiếc áo hoodie màu xám đậm ở bên trong, rõ ràng cậu đã đội một chiếc mũ lưỡi trai mà còn kéo cả mũ áo hoodie trùm lên đầu.

 

Tư thế lười nhác, ngồi không ngay ngắn.

 

Mặc dù ngoại hình của Chu Yến Lễ giống với Chu Tấn Vi, nhưng tác phong và khí chất của cậu hoàn toàn không giống.

 

Nếu nói Chu Tấn Vi là sương lạnh mùa đông, lạnh lùng, xa cách, khó gần.

 

Thì Chu Yến Lễ chính là trưa hè nóng bỏng.

 

Nói toạc ra, không chút kiêng kỵ, cậu giống như một cây cỏ dại mọc tự do.

 

Bên cạnh có nữ sinh lén lút nhìn cậu, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra giả vờ selfie, nhưng thực ra toàn bộ ống kính đều hướng về phía cậu.

 

Giang Hội Hội nhìn sang con phố đối diện, không biết tại sao, thấy cậu được yêu thích như vậy, cô lại có cảm giác…

 

Cảm giác vui vẻ tự hào?

 

Kỳ lạ.

 

Thật sự kỳ lạ.

 

Cô đưa tay xoa mặt mình, cố để bản thân tỉnh táo một chút. Cô đang nghĩ linh tinh cái gì vậy. Chu Yến Lễ được yêu thích, cô có gì để tự hào chứ.

 

Đèn xanh dành cho người đi bộ sáng lên, cô băng qua đường và đi đến trước mặt Chu Yến Lễ.

 

Cậu nhìn thấy cô thì chậm rãi ngồi thẳng dậy, vóc dáng của cậu cao hơn con người ở thành phố Bình Giang, đúng là cậu có thể coi thường mọi thứ tồn tại ở đây. Người duy nhất có thể sánh ngang với cậu là Chu Tấn Vi cũng không phải là người địa phương ở Bình Giang, anh là người thủ đô.

 

Sinh ra ở thủ đô, lớn lên ở thủ đô. Tương lai cũng sẽ trở về thủ đô.

 

Chu Yến Lễ ngồi xuống đã cao gần bằng Giang Hội Hội đứng rồi.

 

Thấy cậu có vẻ chưa tỉnh ngủ, Giang Hội Hội hỏi cậu: "Sao cậu đến sớm thế?"

 

“Không có điện thoại nên con đến sớm một chút, sợ đến muộn thì để mẹ phải đợi.” Cậu ngáp một cái, ấn vai rồi quay khớp cổ, tiện tay lấy cặp sách ở trên vai cô, nhấc lên nhấc xuống, cũng khá nặng: "Đi làm thêm mà mẹ mang thêm cặp sách. Làm sao, bên trong có giấu bảo bối à?"

 

Giang Hội Hội bị cậu nói đỏ hết cả tai, cô giải thích: “Trong đó có bài tập, thứ hai phải nộp.”

 

Cô hỏi cậu: "Cậu đã làm bài chưa?"

 

Cậu hiếm khi chột dạ: "... Chưa."

 

Giang Hội Hội nghiêm túc nhắc nhở cậu: “Cậu sắp lên lớp mười hai rồi.”

 

"Lớp mười hai cũng vô ích, con vốn dĩ chẳng học giỏi gì."

 

Coi như cậu nhận thức rõ về bản thân.

 

Kết quả kiểm tra lần này vẫn dán trên bức tường sỉ nhục ở cuối lớp học.

 

Điểm tám đỏ tươi của cậu xếp đầu bảng.

 

Giáo viên chủ nhiệm châm chọc: “Mỗi người một số phận, dù có cùng họ Chu thì vẫn là một người điểm tuyệt đối, một người điểm tám.”

 

Lúc đó Chu Yến Lễ rất muốn phản bác một câu, điểm tám này là do điểm tuyệt đối sinh ra đấy chứ.

 

Giang Hội Hội muốn nói thêm nhưng đúng lúc xe buýt dừng lại cắt ngang mọi thứ.

 

Tầm này đông đúc, trên xe chỉ còn một chỗ ngồi, Chu Yến Lễ nhường chỗ ngồi cho Giang Hội Hội.

 

Cô đang định nhường lại.

 

Kết quả bị Chu Yến Lễ mạnh tay ấn xuống ghế: "Ngoan ngoãn ngồi xuống đi."

 

Cô lúng túng "Ồ" một tiếng, cô rất nghe lời cậu.

 

Theo những trạm dừng của xe buýt, làn sóng người lên xe liên tục, đông như cá mòi đóng hộp.

 

Chu Yến Lễ vốn dĩ đứng bên cạnh Giang Hội Hội, thế mà cậu lại bị dòng người chen chúc đẩy lên phía trước.

 

Chu đại thiếu gia bình thường ra ngoài đều được tài xế xe riêng đưa đón, có cả máy bay riêng. Đây là lần đầu tiên cậu ngồi loại phương tiện công cộng này. Khá đông đúc nhưng cũng mới mẻ.

 

Cánh tay dễ dàng nắm lấy thanh ngang trước mặt. Vóc dáng cậu cao lớn, cực kỳ nổi bật trong đám đông.

 

Nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, hóa ra vài chục năm trước thành phố Bình Giang cũng không phát triển lắm.

 

Tương lai nơi đây sẽ trở thành khu thương mại.

 

Thu hồi tầm mắt, cậu vô thức liếc về phía Giang Hội Hội. Cậu thấy cô đang tránh né sang chỗ ngồi bên cạnh.

 

Điều mà cô đang trốn tránh chính là gã đàn ông ngồi bên cạnh cô.

 

… Gã đang tựa đầu vào vai cô.

 

Đối phương dường như đang ngủ, nhưng mỗi khi cô cố gắng trốn tránh cái chạm của gã, gã lại tựa đầu chính xác vào người vào cô một lần nữa.

 

Chu Yến Lễ cau mày, một cơn tức giận mạnh mẽ dâng trào: "ĐM!"

 

Cậu tức giận đẩy đám người ra, đi đến đó, không thèm nói những lời vô nghĩa, cậu dứt khoát lôi tên kia ra khỏi chỗ ngồi.

 

Đối phương lập tức bừng tỉnh, hai chân lơ lửng.

 

"Mày là ai? Mày muốn làm gì?" Áo của gã bị xách lên, cổ áo bị thít chặt đến mức không thở nổi, gã run rẩy hỏi.

 

Chu Yến lễ cười mỉa mai, cậu đẩy gã tới bậc thang xe buýt, hung dữ nói: "Mày muốn ngủ đúng không? Ngủ đi! Ngủ ngon cho ông!"

 

Tiếng động phía bên này đã thành công thu hút tầm mắt của mọi người trên xe.

 

Gã đàn ông lầm bầm mắng chửi, gã đe dọa gọi cảnh sát, nhưng gã vừa cầm điện thoại lên thì lại bị Chu Yến Lễ đè xuống một lần nữa.

 

Cậu mỉm cười hỏi gã: "Đi đâu đấy? Lúc nãy mày buồn ngủ lắm cơ mà? Đẩy thế nào cũng không tỉnh."

 

Đối phương thấy cậu chỉ là một học sinh thì ra oai vẻ uy nghiêm của người lớn cảnh cáo cậu: “Nếu mày không tránh thì có tin tao báo lên phòng giáo dục không!”

 

Chu Yến Lễ cầu còn không được: “Vừa hay ông đây cũng chả hứng thú với việc học hành.”

 

Thấy cậu như vậy, gã đàn ông nghĩ rằng sự đe dọa của bản thân đã có tác dụng: “Thế thì mau thả ra.”

 

Chu Yến Lễ gật đầu, cậu ngoan ngoãn buông tay ra. Ngay khi đối phương định đứng dậy, cậu lại trở mình đá một cước. Cậu nhấc chân dẫm trên bả vai của gã để gã không thể cựa quậy nữa, sau đó cậu mới nhẹ giọng nói: “Ông bảo mày ngủ đi, không nghe thấy à?”

 

Lúc này khuôn mặt cậu không còn chút ý cười nào, toàn là sự hung hăng và tàn ác. Cậu u ám cảnh cáo gã.

 

Giang Hội Hội sợ cậu ra tay thật, cô vội vàng tới kéo cậu: “Được rồi, trong xe có camera, lỡ gã thật sự gọi cảnh sát thì…”

 

Cô là người nhát gan, kiếp này nhìn thấy mấy cảnh đánh nhau có lẽ toàn là mấy lần Chu Yến Lễ đánh trước mặt cô.

 

Chu Yến Lễ thật sự không muốn ra tay, cậu chỉ cảnh cáo một chút thôi, loại rác rưởi này, nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp hướng nội là muốn chiếm tiện nghi của người ta.

 

Con mẹ nó!

 

Cậu càng nghĩ càng tức, cậu lấy bình nước nóng từ trong cặp của Giang Hội Hội rồi đổ toàn bộ lên trên đầu gã. Vài lát chanh cắt sẵn vẫn còn dính trên đầu gã.

 

Trước khi đi cậu không quên nhắc nhở gã một câu: “Đây là lần đầu tiên nên tao tha cho mày, sau này đi lại vào ban đêm cẩn thận một chút, nếu để ông đây gặp lại thì không may mắn được như thế nữa đâu.”

 

Ở điểm mù mà camera không quay tới, cậu đá mạnh vào bụng của gã. Đối phương đau đến mức khom lưng.

 

Sau khi xuống xe, Chu Yến Lễ nói với Giang Hội Hội: “Nếu mẹ khó chịu vì chuyện gì đó thì hãy chủ động nói ra, không cần phải chịu đựng, như vậy chỉ làm người khác có thêm cơ hội bắt nạt mẹ thôi. Mẹ hiểu không?"

 

Khi cậu ở đây thì cậu còn ra mặt giúp cô được, nhưng nếu cậu không ở đây thì sao?

 

Cậu vừa đến đã thấy cô bị những cô gái xấu tính ở ngoài trường bắt nạt, sau đó lại gặp phải đám đầu gấu tạo ra những tin đồn khiêu dâm về cô.

 

Cậu không biết trước đó rốt cuộc cô đã chịu bao nhiêu uất ức.

 

Cậu càng nghĩ càng bực dọc, trước đây Chu Tấn Vi làm cái quái gì vậy?

 

Điều quan trọng nhất là Giang Hội Hội phải thay đổi tính cách yếu đuối này, ít nhất phải học được cách từ chối người khác.

 

Vì vậy hai người bắt đầu chơi trò mô phỏng tình huống tại chỗ.

                                                                                                            

"Bây giờ con là người lạ, mẹ phải học cách từ chối con, mẹ hiểu không?" Chu Yến Lễ hỏi cô.

  

Giang Hội Hội gật đầu: "Hiểu?"

 

Chu Yến Lễ lập tức thể hiện điệu bộ của du côn, lưu manh, cướp bóc: “Cho tao vay ít tiền đi.”

 

Cặp sách của Giang Hội Hội đang ở trên vai cậu, cô bước tới, lấy ví tiền ở bên trong ra, vẻ mặt đơn thuần: "Tôi chỉ có năm mươi tệ, có đủ không?"

 

Chu Yến Lễ bất lực đỡ trán: "... Mẹ giữ lại cho mình đi."

 

Thôi vậy, từ từ sẽ được, không thể mong cô thay đổi một sớm một chiều.

 

Bên cạnh có mấy nữ sinh đi ngang qua, bọn họ cười nói đùa giỡn khá lớn tiếng, Chu Yến Lễ vô thức nhìn về phía bên kia, cậu không nhìn mặt bọn họ mà chỉ nhìn quần áo trên người bọn họ.

 

Sau đó cậu cúi đầu nhìn chiếc áo khoác nằm trong tay mình.

 

Ban nãy ở trên xe, Giang Hội Hội thấy nóng nên đã cởi áo khoác ra. Chu Yến Lễ tiện tay nhận lấy.

 

Áo khoác rõ ràng rộng hơn nhiều, màu sắc cũng rất lạ, nhìn có vẻ cổ lỗ sỹ.

 

Khi mặc trên người cô thì không thấy có gì bất thường cả, chủ yếu là khuôn mặt trắng trẻo thanh tú đó của cô quá thu hút ánh nhìn, đẹp đến mức làm người ta quên đi những thứ khác.

 

Lúc này chiếc áo đang ở trong tay, cậu mới thật sự nhìn ra có điều gì đó không ổn.

 

Giang Hội Hội thấy cậu nhìn chằm chằm vào áo khoác của mình thì không nói gì, cô hơi bối rối: "Đây là áo của chị họ, không có hư hỏng gì, vì chị ấy mặc hơi chật nên mới đưa cho tôi."

 

Lời giải thích này thành công khiến sắc mặt của Chu Yến Lễ càng khó coi hơn, cậu ghét bỏ nheo mắt lại. 

 

Bảo sao không vừa, hóa ra là đồ cũ của người khác cho?

 

Cậu nhớ lần trước đến nhà cô, cậu nhìn thấy trong phòng khách có một đống đồ chơi dành cho con trai.

 

Giá của bất kỳ món đồ chơi nào cũng đủ để đổi cho cô một chiếc áo mới.

 

Cậu là con một trong nhà, từ nhỏ đã nhận được sự cưng chiều duy nhất, vậy nên cậu không thể hiểu được cảm giác bị coi thường đó.

 

Nhưng trái tim cậu lại co thắt từng cơn không rõ nguyên nhân, nhất là khi nghĩ đến những uất ức mà cô đã chịu suốt mấy năm nay.

 

Cậu cảm thấy mình đến quá muộn, nếu có thể đến khi cô mới một tuổi thì thật tốt biết bao.

 

Cậu luôn đi về phía trước, Giang Hội Hội không hiểu nên nhắc nhở cậu: "Sai hướng rồi, ở phía sau cơ."

 

Chu Yến Lễ không quay đầu lại: "Sao lại đi tay không đến được? Dù gì cũng phải mua chút quà gặp mặt."

 

Giang Hội Hội thắc mắc, chỉ đi làm thôi mà, cũng đâu phải đến nhà người ta làm khách, mua quà gặp mặt để làm gì.

 

Nhưng nhìn thấy cậu nói về lễ nghĩa như vậy, không biết vì sao, cô bỗng dưng cảm thấy khá vui vẻ.

 

Ít nhất so với ngày đầu tiên gặp nhau, cậu đã lễ phép hơn nhiều.

 

Cho đến khi cậu dừng lại trước một cửa hàng quần áo.

 

Cô ngẩn người, mua quà gặp mặt ở nơi này sao?

 

Chu Yến Lễ vừa đi vào thì đã bị chiếc váy bên trong tủ kính thu hút ánh nhìn.

 

Cậu lấy xuống rồi ướm thử lên người Giang Hội Hội một chút, màu xanh nhạt, vạt váy rất dài, vừa khéo dài đến trên mắt cá chân của cô.

 

Cậu cảm thấy khá hợp: “Thử xem?”

 

Chiếc váy đó trông rất đẹp, đẹp hơn tất cả quần áo trong tủ đồ của cô.

 

Ngoài đồng phục học sinh, dường như cô không có quần áo vừa người. Hầu như là đồ của mấy chị họ không mặc nữa hoặc mặc không vừa, sau đó cô sẽ được các cô các thím mang đến tặng.

 

Giang Hội Hội thực sự không thích những chiếc váy đó.

 

Cô chỉ muốn một chiếc váy thuộc về mình, một chiếc váy vừa vặn.

 

Nhưng mỗi lần bản thân đề xuất ý kiến này, cô lại bị mẹ la mắng: “Bây giờ việc kiếm tiền không dễ dàng, nếu tiết kiệm thì cứ tiết kiệm. Con có biết mỗi năm tiền học phí của con tốn bao nhiêu không?”

 

Sau đó Giang Hội Hội không bao giờ nhắc đến nữa, mặc dù tiền học phí của cô toàn dựa vào học bổng của cô mà có.

 

Cô thà mặc đồng phục học sinh, ít nhất chúng vừa người.

 

Lúc này, nhìn thấy chiếc váy được giơ lên ​​trước mặt mình, cô vô thức lắc đầu, cảm thấy bản thân mình không xứng với chiếc váy xinh đẹp đó: “Không cần đâu.”

 

Chu Yến Lễ đã đưa chiếc váy cho nữ nhân viên bán hàng.

 

Nhân viên bán hàng tất nhiên không muốn bỏ qua doanh thu, nếu người trả tiền đã có ý định mua, dù có phải bế thì cô ấy cũng sẽ bế Giang Hội Hội vào phòng thay đồ.

 

Giang Hội Hội lại không giỏi từ chối người khác, đối mặt với sự nhiệt tình của đối phương, mấy lần cô hướng ánh mắt cầu cứu về phía Chu Yến Lễ.

 

Cậu khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhún vai với cô, tỏ ý lực bất tòng tâm.

 

Cuối cùng, Giang Hội Hội chỉ có thể bị đẩy vào phòng thay đồ.

 

Cô mặc chiếc váy đó lên thực sự rất hợp, cô rất xinh đẹp, vóc dáng cũng đẹp, bình thường dù có bị che lấp bởi một đống quần áo xấu xí không vừa người thì cô cũng có thể trở thành người nổi bật hút mắt nhất trong đám đông.

 

Giang Hội Hội khá lo lắng và xấu hổ khi nhìn Chu Yến Lễ, cậu đứng tựa vào tường, cười nuông chiều gật đầu: “Đẹp lắm.”

 

Nhân viên bán hàng dường như nhận nhầm Chu Yến Lễ thành bạn trai cô, cô ấy cười khen ngợi: "Cậu thật có mắt nhìn, cậu nhìn xem, chiếc váy này rất phù hợp với bạn gái cậu."

 

Giang Hội Hội vội vàng giải thích: “Không phải bạn trai.”

 

Nhân viên bán hàng xin lỗi về sự nhầm lẫn của mình: "Là tôi nhìn nhầm, ha ha, nhìn hai người ngang tuổi nhau, đẹp đồng đều như vậy, lại còn có tướng phu thê."

 

“Không phải có tướng phu thê với tôi, mà là có tướng phu thê với bố tôi.” Cô có quá ít quần áo, Chu Yến Lễ nghĩ nhân cơ hội này cậu mua cho cô vài bộ. Cậu chọn thêm mấy bộ nữa rồi bảo Giang Hội Hội thử hết một lần, vừa người thì trực tiếp mua hết.

 

Nhân viên bán hàng nghe thấy lời cậu nói thì nụ cười trên mặt cứng ngắc, sững sờ tại chỗ.

 

Hai người này trông trông không quá mười bảy mười tám tuổi mà cô nữ sinh lại là… Mẹ kế của nam sinh đó?

 

Trong sự khiếp sợ tột độ của cô ấy, Giang Hội Hội đã bị Chu Yến Lễ đẩy vào phòng thay đồ, cô ôm trong tay một đống lớn quần áo đã được cậu chọn sẵn.

 

Cuối cùng, cậu đương nhiên phải mua hết những bộ quần áo đó.

 

Mặc dù nhân viên bán hàng vẫn chưa thoát ra khỏi mối quan hệ không tuân theo luân thường đạo lý của bọn họ nhưng doanh thu hôm nay đã vượt qua chỉ tiêu sớm một tháng. Khi đóng gói, miệng cô ấy vẫn cười không ngớt, không ngừng khen ngợi Giang Hội Hội xinh đẹp.

 

Thế nhưng thực ra tầm mắt luôn nhìn về phía Chu Yến Lễ.

Đẹp trai không hiếm thấy, nhưng vừa đẹp trai lại còn có khí thế hừng hực như vậy thì rất hiếm thấy.

 

Trên người cậu toát ra khí chất ngông cuồng, tự do, trưởng thành và hoang dại.

 

Người như cậu, tùy ý đi một vòng khu thương mại ít nhất cũng gặp được sáu người săn lùng minh tinh đưa danh thiếp cho cậu.

 

Chu Yến Lễ thanh toán xong, Giang Hội Hội nhìn lên hóa đơn xuất ra, con số trên đó làm cô trố mắt đứng nhìn.

 

Gần bằng chi phí sinh hoạt của gia đình cô trong một năm.

 

“Đắt thế ư?” Cô nhỏ giọng hô lên.

 

Chu Yến Lễ xé hóa đơn chẳng hề bận tâm: "Sợ gì chứ, hết rồi thì xin ông ấy tiếp."

 

Giang Hội Hội biết "ông ấy" mà cậu nhắc đến là ai.

 

Chu Tấn Vi.

 

Nghĩ một chút, cô vẫn nhỏ giọng nhắc cậu: "Chu Tấn Vi… Cậu tốt nhất đừng đắc tội với cậu ta."

 

Hễ nhắc đến người này, cô lập tức tràn đầy sự sợ hãi, như thể đối phương là nước lũ và thú dữ.

 

Nếu để cô biết, con mãnh thú này không chỉ kết hôn sinh con với cô mà sau khi cô mất vẫn chưa lập gia đình, liệu cô có thay đổi suy nghĩ về anh không?

 

Nhưng suy nghĩ kĩ, Chu Tấn Vi của hai mươi năm sau so với Chu Tấn Vi của bây giờ còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

 

Thật khó tưởng tượng nếu như Giang Hội Hội của bây giờ gặp phải Chu Tấn Vi của hai mươi năm sau thì sẽ là cảnh tượng như thế nào.

 

Với lá gan này của cô, bị anh liếc nhìn một cái có khi đã bị dọa khóc ngay?

 

Giang Hội Hội cúi đầu nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, nếu không đi thì sẽ trễ mất. Cô vội vàng kéo cậu: “Đi thôi, đến trễ sẽ bị trừ lương đó.”

 

Chu Yến Lễ muốn nói bị trừ thì trừ thôi, dù gì cậu cũng có tiền.

 

Cậu vươn tay sờ lấy túi áo khoác xẹp lép.

 

Lúc này mới sực nhớ ra vì mua quần áo cho cô nên cậu đã dùng hết tiền rồi.

 

Biết sớm thì cậu đã không xé hóa đơn, cậu nên giữ lại để đi tìm Chu Tấn Vi đòi bồi thường.

 

Con trai ông dẫn vợ ông đi mua quần áo, ông là trụ cột gia đình, bỏ tiền ra chẳng phải việc đương nhiên ư.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play