Du Tam thật hận không thể đánh cho Trình Khanh khựng lại, tên tiểu tử mặt vàng này cái hay không nói, toàn nói cái dở.
Nhưng Trình Khanh không gian lận, chuyện hôm nay thật là hắn lỗ mãng, Du Tam vừa xấu hổ vừa buồn bực, khi hoàn hồn trở lại Trình Khanh đã đi theo Trình Ngũ lão gia rời đi.
Mấy đồng môn của Du Tam cũng có chút ngượng ngùng.
Đối với Trình Khanh, bọn họ thật là không mừng, vừa nghe nói có người gian lận liền nghĩ tới Trình Khanh, Mạnh Hoài Cẩn điều tra rõ chân tướng còn trả lại trong sạch cho Trình Khanh, những ác ý phỏng đoán lúc trước của mấy người liền có vẻ thực hẹp hòi.
“Mạnh Hoài Cẩn cũng đã nói hắn có trình độ thi đậu thư viện, xem ra một thời gian nữa hắn sẽ trở thành sư đệ của chúng ta, Du Tam, ngươi thật sự phải nhận lỗi trước công chúng sao?”
Du Tam cắn răng: “Đại trượng phu “nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy”, ta có thể hướng hắn xin lỗi, nhưng việc nào ra việc đó, ta vẫn sẽ nhìn chằm chằm hắn, Trình Khanh lần này tuy không gian lận, không đại biểu nhân phẩm của hắn tốt, cha hắn là người tham ô bạc cứu tế, ta không tin trúc xấu có thể mọc ra măng tốt!”
Ách, Du Tam thật là chấp nhất.
Nhưng Du Tam làm như vậy cũng không kỳ quái, ngay cả mấy người bọn họ cũng muốn thân cận với Trình Khuê hơn.
Nếu Trình Khanh vào được thư viện, tình cảnh của Trình Khuê sẽ rất xấu hổ, một bút không viết ra được hai chữ “Trình”…… Không đúng, chịu ảnh hưởng không chỉ có là Trình Khuê, còn có con cháu Trình thị khác, Trình Tri Viễn tham ô ngân lượng cứu tế, con cháu Trình thị đều sẽ lấy Trình Tri Viễn làm hổ thẹn, cho nên giận chó đánh mèo đến Trình Khanh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play