Thành ra suốt một đỗi, thi thoảng cậu lại liếc mắt nhìn về phía Thời Hàn Lê. 
Thời Hàn Lê chẳng buồn bận tâm tới cậu, cô vốn không để ý những ánh mắt không mang ác ý, mọi sự tập trung của cô đều đặt vào công việc trước mặt. Mảnh đất xanh này xem như là nơi khá lớn mà họ từng gặp kể từ khi khởi hành, cây cỏ um tùm, khả năng sẽ thu hoạch được nhiều thứ. 
Cô tiếp tục hái thêm một lúc, tới khi mặt trời dần khuất, cái lạnh lần nữa ùa ra, nhóc con trong túi bỗng kêu “chít chít” vài tiếng.
Thời Hàn Lê cúi đầu nhìn, khi bắt gặp ánh mắt tròn xoe đầy trông mong của nó, cô ngần ngừ nhìn xuống mấy cọng cỏ trong tay rồi hỏi: “Đói rồi à?” 
Điều làm cô phải bất ngờ là nhóc cáo như hiểu lời cô, nó ngẩng cái đầu bé tẹo lên, tiếng kêu bỗng nhỏ lại như để xác nhận câu hỏi của cô. 
Ánh mắt Thời Hàn Lê thoáng qua vẻ kinh ngạc. Cô chăm chú quan sát con cáo nhỏ một lát, rồi đi về phía một mảng cây khác. 
“Anh Thời, nó đói thật à?” Lý Mộ Ngọc hiển nhiên đã lấy lại trạng thái, cô ấy bước tới hỏi đầy tò mò, “Cáo tai to ăn gì vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play