Lý Mộ Ngọc cũng ngẩng đầu nhìn theo, khi biết cả hai đang đặt chân ở đâu, cô ấy khiếp sợ đến nghẹt thở.
Vô vàn đại thụ chọc trời mọc cao đến hàng chục mét, trời quang đãng nhưng những tán cây nối liền che khuất non nửa ánh sáng mặt trời, tiếng rít của bọn côn trùng cứ râm ran trong không gian mờ mờ ấy, cùng với mùi không khí ẩm ướt khác biệt một trời một vực với sa mạc khô cằn.
“Anh Thời, chúng ta… rơi vào Vũ Trung Phường rồi sao?”
Mới hôm qua cả nhóm còn phân tích không được bước chân vào khu vực cấm này, thế mà hôm nay đã bị hất tung vào, bảo sao cô ấy không run sợ cho được.
Dù vậy Lý Mộ Ngọc không biểu lộ rõ rệt, cô ấy ráng tĩnh trí lại, tuy không thể giúp gì nhiều cho Thời Hàn Lê nhưng cô ấy cũng chẳng muốn mình trở thành gánh nặng.
Trừ ánh mắt hơi nặng nề, Thời Hàn Lê không tỏ vẻ gì khác lạ. Ngay khi gió lốc ập đến là cô đã biết trước có lẽ họ sẽ bị cuốn đến vùng này, tạm coi như nó nằm trong dự tính của cô.
Chẳng qua coi như là dự tính kém may mắn tí thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play