“Trước đây cha từng dạy con ạ.”
Đại Bảo nhỏ giọng giải thích. Doãn Tiểu Mãn nhẹ gật đầu, không cảm thấy ngạc nhiên.
Thẩm Thanh Vân được quân đội chọn lựa và huấn luyện để trở thành bộ đội, là người có học thức, điều này cô vẫn luôn biết. Vì vậy, việc Đại Bảo biết mặt chữ cũng không có gì lạ.
“Nhị Nữu thì sao?”
"Không biết ạ."
Không đợi Đại Bảo trả lời, Nhị Nữu đã nhanh miệng đáp trước.
“Ừ.”
Doãn Tiểu Mãn đưa tay xoa đầu cô bé, ánh mắt lại hướng về phía Đại Bảo:
“Dạy em gái học chữ đi.”
Nói xong, cô suy nghĩ một chút rồi bổ sung:
“Mỗi ngày dạy ba chữ là được.”
Nhị Nữu còn nhỏ, học nhiều sẽ dễ mệt mỏi. Sau khi phân công nhiệm vụ xong, Doãn Tiểu Mãn không để ý đến sự ngạc nhiên của Đại Bảo hay niềm vui của Nhị Nữu, mà tiếp tục tập trung vào mấy cuốn sách trước mặt.
Cô lật qua lật lại, dùng ngón tay chỉ vào chữ trên sách, liếc nhìn Đại Bảo rồi bảo bé đọc theo:
“Chân.”
“Mắt.”
"Tay…"
Mãi đến khi lật được hơn nửa cuốn sách, Đại Bảo mới hỏi cô về chữ cậu bé không biết. Doãn Tiểu Mãn viết những chữ đó vào một trang vở trống trong sách bài tập, tổng cộng năm chữ.
Cô cầm tay Đại Bảo, hướng dẫn cậu bé viết từng chữ, sau đó buông tay để bé tự cầm bút tập viết, rồi dặn:
“Mỗi chữ viết mười lần. Hôm nay cũng dạy em gái đọc những chữ này.”
Nói xong, cô để bọn trẻ tự học rồi đi làm việc của mình.
Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, trong lòng Đại Bảo có chút hoảng hốt. Cậu bé bỗng có cảm giác như đang quay lại quãng thời gian khi cha còn sống.
Cậu bé nắm chặt bút hơn, cố gắng nuốt nước mắt, nghiêm túc viết từng nét chữ trên giấy.
Là một chưởng sự cô cô trước đây, Doãn Tiểu Mãn vẫn quen với việc giao nhiệm vụ rồi không can thiệp thêm. Sau khi phân công xong, cô để hai đứa trẻ lại và đi ra gian ngoài.
Lúc này, cô còn rất nhiều việc phải làm.
Sáng nay, khi đưa miếng da thỏ cho Trương Kim Phượng, cô bỗng nhận ra mình cũng cần một chiếc gối tương tự, còn hai đứa trẻ thì cần một đôi găng tay.
Người khác có thể không biết, nhưng Doãn Tiểu Mãn lớn lên ở bờ biển nên hiểu rất rõ cái lạnh thấu xương của nước biển vào mùa đông.
Dù nơi ở của Thẩm Thanh Vân nghe nói ấm áp hơn nhiều, nhưng khi ra biển bắt hải sản, mặc ấm vẫn tốt hơn để tránh bị ốm. Ít nhất có thể ngăn cơn lạnh thấu xương.
Lần này, Doãn Tiểu Mãn không dám như buổi sáng trực tiếp đi vào căn phòng kia, mà ngồi trong nhà chính, nhắm mắt lại và dùng ý niệm tìm kiếm đồ đạc trong phòng.
Sau khi lục tìm trong đáy hòm, cô thu hoạch được những thứ khiến mình rất hài lòng.
Cô tìm thấy một miếng da thỏ trắng tinh không lẫn tạp sắc, cùng với một tấm da chồn dày dặn.
Miếng da thỏ này không nhỏ, thêm ít sợi bông là đủ để làm găng tay cho hai đứa trẻ.
Chỉ có điều, tấm da chồn này có chất lượng quá tốt, không giống thứ mà một gia đình bình thường có thể sở hữu…
Doãn Tiểu Mãn do dự một lúc rồi quyết định lộn mặt da chồn vào trong, bên ngoài bọc bằng vải thô. Dù sao cô đã xuyên đến đây, sẽ không có ai vô duyên vô cớ đến kiểm tra xem xét.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Những ngày gần đây, Doãn Tiểu Mãn chỉ ở nhà may quần áo, nấu cơm, theo dõi hai đứa trẻ học chữ.
Ngoại trừ việc Đại Bảo ra ngoài vài lần để mang thức ăn cho hai ông bà Thẩm gia, còn lại cô gần như không ra khỏi nhà, chỉ nấu ăn và làm việc, không gây chú ý gì.
Chẳng mấy chốc, đã đến cuối năm. Trong thôn bắt đầu mổ heo chia thịt mà cô cũng không hay biết.
Sáng nay, như thường lệ, Trương Kim Phượng lại đến gõ cửa, lần này còn mang theo khoảng một cân thịt mỡ.
Nhìn miếng thịt trước mặt, Doãn Tiểu Mãn cảm thấy có chút phức tạp.
“Mẹ, mẹ mang thịt này về đi. Chúng con đã thu dọn xong, chuẩn bị đi rồi, không cần đâu ạ.”
Hai ngày trước, Cao Sùng cố ý đến báo tin rằng anh ta đã liên hệ với doanh trưởng, thủ tục theo quân sắp được phê duyệt. Chỉ cần có giấy tờ, anh ta sẽ giúp họ mua vé tàu.
Doãn Tiểu Mãn đã bắt đầu thu xếp hành lý.
Nghe tin con dâu thứ chuẩn bị đi theo quân, trong lòng Trương Kim Phượng có chút mâu thuẫn.
Bà nói không luyến tiếc thì không đúng, nhưng cũng rất vui mừng.
Con trai thứ đang phục vụ trong quân đội, vất vả không nói, ngay cả một người bên cạnh chăm sóc cũng không có.
Là bậc cha mẹ, sao có thể không lo lắng?
Cưới được vợ nhưng còn chưa kịp động phòng đã phải trở về quân đội, khiến hai ông bà Thẩm lúc nào cũng lo sợ anh lại gặp chuyện chẳng lành.
Bây giờ biết con dâu thứ sẵn sàng đưa hai đứa trẻ đi theo quân, hai ông bà rất vui mừng, như thể cục đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Không biết thể hiện sự vui mừng như thế nào, hai ông bà thậm chí còn không tiếc xung đột với con dâu cả, mặc kệ cô ta gào thét, đem tất cả những thứ tốt trong nhà đưa hết cho vợ chồng thằng hai.
Nhưng ngày chia ly càng đến gần, niềm vui ban đầu dần nhường chỗ cho những cảm xúc khác…