“Mẹ, mẹ muốn nói gì ạ?”
Doãn Tiểu Mãn chủ động hỏi.
Trương Kim Phượng không trả lời ngay mà thò tay vào trong áo bông, sờ soạng một hồi, rồi cẩn thận lấy ra hai quả trứng gà vẫn còn ấm vì được ủ trong người, nhét vào tay cô.
“Nấu canh trứng cho hai đứa nhỏ ăn đi, con cũng ăn một chút.”
Nói xong, bà thở dài, nhéo nhẹ cánh tay cô:
"Nhìn con gầy thế này. Đừng cố chịu đựng, không có gì ăn thì về tìm cha mẹ, đừng gây gổ với chị dâu con.
Chúng ta vẫn còn sống đây, có đồ ăn thì không để các con phải đói đâu."
Doãn Tiểu Mãn nhìn hai quả trứng trắng muốt trong tay, sững người một lúc lâu.
Cô thậm chí không nhớ mình đã nói gì với Trương Kim Phượng.
Cô không ngờ hai ông bà lại đối xử với mình như vậy.
Hôm qua họ đưa lương thực, thật ra cô cũng không xúc động lắm.
Dù sao, theo trí nhớ của nguyên chủ, chuyện này vốn là bình thường.
Hơn nữa, có lẽ là do quá vui mừng khi nghe Đại Bảo mở miệng nói chuyện, nên hai ông bà nhất thời xúc động.
Bà nội thương cháu cũng là lẽ đương nhiên, cô không thấy có gì đáng để cảm kích.
Nhưng hôm nay, khi lão thái thái đưa trứng gà và dặn dò cô cũng phải ăn một ít, ánh mắt và giọng điệu của bà hoàn toàn không phải là giả vờ, mà là thực lòng lo lắng cho cô.
Hai quả trứng gà này có thể không đáng gì, nhưng tấm lòng đó lại khiến cô cảm thấy khó diễn tả.
Từ nhỏ, cha mẹ cô đã mất sớm, cô theo bà nội lớn lên trong những ngày tháng khốn khó.
Bà nội yêu thương cô, nhưng đó vẫn chỉ là tình cảm giữa bà và cháu, không phải kiểu nuông chiều.
Hơn nữa, ở thời buổi đó, miếng ăn còn khó kiếm, ai nấy đều phải chật vật mưu sinh, không ai có thời gian hay điều kiện để cưng nựng một đứa trẻ.
Lúc vào cung, cô càng phải sống dè dặt, chỉ mong giữ được mạng để chờ ngày được thả ra.
Trong cung không có tình thân, họ hàng bên ngoài dù không đến mức là kẻ thù, nhưng cũng không thể tin tưởng hoàn toàn.
Mười mấy năm lăn lộn, Doãn Tiểu Mãn chưa từng dám mở lòng với ai.
Cô luôn cảnh giác, làm gì cũng phải mạnh mẽ, không dễ dàng kết giao với ai, càng không bao giờ tham của người khác.
Bởi vì cô hiểu rõ, tham lam những thứ không thuộc về mình sẽ rất dễ mất mạng.
Nếu hai ông bà chỉ đối tốt với hai đứa trẻ, cô sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng họ lại đột nhiên đối xử tốt với cả cô, điều này khiến cô cảm thấy...
Có chút lúng túng.
Siết chặt hai quả trứng trong tay, cô nhíu mày, trong lòng có chút rối bời.
“Có gì thì sau này hãy đưa cũng được...”
Cô thì thầm một câu, rồi xoay người đi vào bếp.
Doãn Tiểu Mãn tìm thấy một chiếc cối xay đá nhỏ khi dọn dẹp lần trước, cô lau sạch bụi, rồi cho một ít ngô vào xay thành bột mịn.
Sau đó, nhân lúc hai đứa nhỏ còn chưa dậy, cô quay lại căn phòng nhỏ, lấy nửa bát sữa bò từ bình gốm.
Trước khi trở ra, cô chợt nghĩ đến việc làm thêm mấy chiếc bánh sữa.
Những món ăn cô để trong căn phòng nhỏ kia dường như không bị ảnh hưởng bởi thời gian, dù để mấy ngày vẫn còn hơi ấm.
Ra khỏi phòng, cô đổ sữa bò vào bột ngô, trộn đều rồi nặn thành những viên tròn nhỏ.
Dù đều là hình tròn, nhưng so với chiếc bánh mà Đại Bảo đưa cô lần trước thì trông ngon mắt hơn nhiều.
Nhóm lửa, hấp bánh xong, cô quay về phòng gọi hai đứa trẻ dậy rửa mặt.
Khi quay lại bếp, bánh đã chín.
Cô lấy bánh ra, phần bột còn lại thì cán thành sợi mì.
Chờ nước sôi, cô đập một quả trứng gà vào nồi, nấu một bát mì trứng thơm lừng.
Bên này, hai đứa nhỏ vừa dậy xong, rửa mặt sạch sẽ, gấp chăn gối gọn gàng, chuẩn bị ra ngoài giúp đỡ thì thấy Doãn Tiểu Mãn bưng điểm tâm vào.
“Lấy chén đũa đi.”
Vừa đặt bát mì trứng và bánh sữa hấp lên bàn, cô vừa nói với Đại Bảo.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai trả lời.
Cô lấy làm lạ.
Bình thường, không cần nhắc nhở, hai đứa nhỏ này đều chạy rất nhanh, hôm nay làm sao thế?
Cô quay đầu nhìn Đại Bảo, muốn xem cậu bé làm sao.
Vừa nhìn, cô liền thấy cả hai đứa nhỏ đều đờ đẫn đứng đó, mắt mở to nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn, như bị hóa đá.
“Còn không mau lên giường ngồi đi.”
Cô thở dài, nhắc nhở lần nữa.
Lúc này Đại Bảo mới như bừng tỉnh, "A" một tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài.
Nhưng chưa kịp chạy xa, áo bé đã bị Doãn Tiểu Mãn kéo lại.