Vừa mới ra khỏi cửa đi chưa được mấy bước, Đại Bảo đã chạy nhanh tới, muốn giành lấy cái giỏ trên lưng Doãn Tiểu Mãn, nhưng bị cô né tránh.

“Cầm cái này đi, ôm chặt vào, đừng để rơi vỡ.”

Cô nhét cái bình gốm đang ôm vào trong lòng Đại Bảo.

Đại Bảo nhìn chằm chằm vào bình bột mì trong tay, ban đầu ngẩn ra một chút, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra vẻ khó tin xen lẫn niềm vui sướng.

“Ngọt! Bột mì!”

Bé kinh ngạc đến mức không kìm được mà hét lớn.

"Đúng vậy, ngọt, bột mì!"

Doãn Tiểu Mãn cũng bị niềm vui thuần khiết của đứa trẻ làm cho nhiễm lây, xoa xoa đầu bé, học theo giọng điệu ngây ngô của bé mà lặp lại một lần nữa.

Nói xong, cô bật cười.

Cô nắm tay mỗi đứa một bên, lớn tiếng nói:

“Đi thôi, về nhà! Mẹ làm bánh ngọt cho mấy đứa ăn!”

"Ngọt! Ngọt! Ngọt! Ngọt!"

Đại Bảo rõ ràng đã bị niềm vui bất ngờ làm cho ngây ngốc, không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình thế nào.

Bé cứ lặp đi lặp lại hai chữ ấy bằng giọng nói trong trẻo, không còn chút ngập ngừng nào nữa.

Cảm xúc của anh trai cũng lan sang Nhị Nữu, cô bé không chịu để Doãn Tiểu Mãn dắt tay nữa mà nhảy chân sáo đến bên Đại Bảo, rướn người ra nhìn vào trong bình gốm.

Vừa thấy rõ thứ bên trong, đôi mắt cô bé cong cong, vui vẻ reo lên:

“Bánh ngọt! Bánh ngọt! Bánh ngọt!”

"Ngọt! Ngọt! Ngọt!"

“Bánh ngọt! Bánh ngọt!”

Hai đứa trẻ như hai bé ngốc nhỏ, thay phiên nhau gọi to, cứ thế hò reo không biết chán. Tiếng hô của chúng vang vọng khắp con đường về nhà, hòa lẫn với những tràng cười vui vẻ.

Cuối cùng cũng về đến nhà.

Sau khi an bài cho hai đứa trẻ vẫn còn đang phấn khích, Doãn Tiểu Mãn một mình bước vào nhà bếp.

Là một chưởng sự cô cô của Ngự Thiện Phòng, tay nghề nấu ăn của cô dĩ nhiên là vô cùng giỏi giang.

Hôm nay tâm trạng rất tốt, cô cũng muốn trổ tài một chút cho hai đứa nhỏ xem.

Thế nhưng, khi ánh mắt cô rơi vào gian bếp nhỏ xíu, nhìn sang bên cạnh chỉ thấy một lọ muối sắp hết, nụ cười trên mặt cô dần dần biến mất.

Không có bột thì chẳng thể làm bánh.

Cho dù cô có bao nhiêu tài nghệ đi nữa, không có nguyên liệu cũng chẳng thể nấu ra món gì.

Trước khi về, Thẩm Mãn Thành bảo cô làm sủi cảo cho bọn nhỏ ăn. Nhưng muốn làm sủi cảo thì ngoài bột mì còn cần nhân thịt và rau.

Mà mấy thứ đó trong nhà lại chẳng có.

Vì vậy, cô mới đổi sủi cảo thành bánh ngọt.

Đối với Doãn Tiểu Mãn, chỉ cần có bột mì, dù không làm được bánh ngọt, ít nhất cũng có thể làm bánh bao.

Nhưng cô đã đánh giá thấp mức độ nghèo khó của gia đình này.

Giống như bây giờ, ngay cả một cây cán bột cũng tìm không thấy.

“Haizz, nếu có thể quay lại Ngự Thiện Phòng một chuyến thì tốt biết mấy...”

Doãn Tiểu Mãn bất giác thở dài từ tận đáy lòng.

Lời vừa dứt, bỗng nhiên cô cảm thấy trước mắt quay cuồng.

Đến khi định thần lại, cô phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng vô cùng quen thuộc.

Một bộ bàn ghế, giường gỗ liễu, phía trên phủ tấm màn cô tự tay may.

Đầu giường còn có một chiếc tủ nhỏ, bên trên đặt một cái hà bao mà hôm nọ cô tùy tiện ném lên.

Doãn Tiểu Mãn không nhịn được dụi dụi mắt.

Đây rõ ràng là phòng cô ở trong cung!

Chẳng lẽ... cô lại xuyên trở về rồi sao?!

Tim cô đập loạn nhịp, như đang mơ màng, đi qua đi lại trong phòng một lượt.

Càng đi, đầu óc càng quay cuồng.

Lần trước khi rời cung, tỷ muội và đám người hầu đều tặng cô quà theo lệ cũ.

Bọn họ đều là cung nữ, thái giám, nên cũng chẳng có gì quý giá để tặng.

Chủ yếu là đồ ăn hoặc quần áo, vải vóc may sẵn.

Lúc đó, Doãn Tiểu Mãn nghĩ mình sẽ rời cung trước, rồi quay lại thu dọn đồ đạc sau.

Vậy mà bây giờ, những món quà ấy vẫn còn nguyên vẹn trên bàn, hệt như buổi sáng hôm đó khi cô rời đi.

Bánh hoa đào, bánh táo, mật ong, bánh quai chèo, sủi cảo...

Tất cả đều tỏa ra hương thơm mềm mại như vừa mới ra lò.

Nhìn những món ăn quen thuộc này, Doãn Tiểu Mãn bất giác nuốt nước bọt.

Cô thuận tay lấy một cái bánh hạnh nhân cho vào miệng, lập tức bị vị ngọt thơm làm cho cảm động đến nheo mắt.

Dạ dày cũng lập tức biểu tình.

Cô đang định lấy thêm một miếng sủi cảo ăn, nhưng ánh mắt vô tình liếc thấy một bình gốm trong góc phòng.

Bên trong đựng đầy sữa bò.

Dạo gần đây, các quý nhân trong cung rất ưa chuộng dùng sữa bò để tắm, nghe nói có thể khiến da dẻ trắng trẻo, mềm mại như ngọc.

Là chưởng sự cô cô Ngự Thiện Phòng, dù Doãn Tiểu Mãn không quan tâm đến điều này, nhưng người dưới vẫn thường hiếu kính cô.

Cô không thể xa xỉ như các quý nhân mà dùng sữa bò để tắm, nhưng mỗi ngày đều có người lén để lại một bình nhỏ trong phòng cô, để cô dùng ngâm mặt lúc rảnh rỗi.

Lâu dần, cô cũng quen với điều đó.

Nhưng giờ phút này, nhìn bình sữa bò đầy ắp, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh hai đứa trẻ gầy gò, gương mặt hóp lại vì đói...

Cô không kìm được mà than nhẹ:

“Nếu có thể mang chỗ sữa bò này về nấu cho hai đứa nhỏ uống thì tốt biết mấy...”

Lời vừa dứt, cô lại cảm thấy một cơn choáng váng.

Khi hoàn hồn lại, cô đã đứng trong gian bếp cũ kỹ kia.

Mà ngay bên cạnh bếp lò, một bình sữa bò đã xuất hiện!

Cô sợ hãi đến mức liên tục lùi về sau vài bước.

Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, không thể suy nghĩ nổi.

Một lúc lâu sau, cô thử cẩn thận nói thêm một câu:

“Ta muốn trở về Ngự Thiện Phòng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play