Trên ghế sô pha, Chu Ngọc Hàm ôm lấy đầu Cường Tử vào lòng mình, nhè nhẹ vỗ lên lưng hắn, nước mắt hắn từng dòng chảy ra, đôi vai khẽ run rẩy.
Khi Cường Tử thức dậy, Chu Ngọc Hàm đã mang bát đến, cười khẽ: “Anh Cường, em nấu cháo, anh ăn một miếng đi.”
Mặt trời đã chiếu vào phòng khách, thời gian đã không còn sớm nữa, Cường Tử xúc động, cả người bủn rủn, cổ họng lẫn phổi đều khô ran.
Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người ta thấy bất an, Cường Tử đứng dậy đi vào phòng, hết phòng này đến phòng khác, nhà bếp, toilet, không có, đều không có Nữu.
Chu Ngọc Hàm đi qua, kêu lên: “Chị dâu đâu? Chị dâu đi ra khi nào thế, trời ạ, sao em không hay biết gì.”
Cường Tử mở tung cánh cửa chạy nhanh xuống lầu dưới, trước lầu, sau lầu đều không có bóng dáng của Nữu, Cường Tử gặp người hỏi người, có thấy vợ ngốc đâu không, may mà vẫn còn một cụ ông đã nhìn thấy, cách đây không lâu, ôm một đứa nhỏ liên tục gọi Xuân Yến, đi về phía đường lớn.
Cường Tử chạy vội lên lầu trên tìm chìa khóa xe, Chu Ngọc Hàm níu lấy Cường Tử: “Anh Cường, anh Cường, anh đừng vội, ăn miếng cơm đã, mặc quần áo đã, gọi điện thoại bảo bọn Lạc Tử tìm đi, chị dâu là người lớn rồi, không thể lạc được đâu, sức khỏe anh quan trọng hơn.”
Cường Tử không để ý, cầm lấy chìa khóa xe, lái xe đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi tìm vợ ngốc, người gặp cô thì nhiều, nhưng gặp qua một người phụ nữ tóc dài đến gối, ôm một đứa trẻ đi trên đường cái, gọi to Xuân Yến thì không nhiều lắm.
Nhưng một buổi sáng đã trôi qua, thêm cả một buổi chiều, Cường Tử không tìm được Nữu, vẫn còn nhóm Vương Tiêu, mặc dù không ít người đã gặp qua Nữu nhưng cụ thể Nữu ở đâu thì không người nào biết.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT