Hầu cận kia cười lạnh một tiếng: "Không phải Thái Tử Phi nương nương nghe không hiểu, chỉ sợ là quý nhân hay quên thôi."
Hắn ngừng một chút: "Cũng đúng, là chuyện một năm trước rồi. Có điều Thái Tử Phi nương nương quên cũng không sao, tiểu nhân có thể nhắc lại cho quý nhân, đám cháy ở huyện Chiêu Ứng kia, người cũng nên nhớ rõ nhỉ?"
Khuôn mặt Nguyễn Nguyệt Vi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống dọc theo thái dương, thậm chí nàng không màng lau đi.
Triệu Trường Bạch không đợi nàng trả lời, nhìn quanh bốn phía một chút rồi nói: "Trong đình không phải nơi để nói chuyện, miễn cho tai vách mạch rừng, mời nương nương dời bước vào sương phòng."
Nếu là ngày thường, Nguyễn Nguyệt Vi không có khả năng ở chung một phòng cùng một nô bộc như vậy, nhưng nàng chột dạ trong lòng, không kịp nghĩ nhiều, liền theo nô bộc kia vào sương phòng.
Trong phòng màn che buông xuống, ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể miễn cưỡng nhận biết dáng hình người đối diện.
"Thái Tử Phi nương nương, mời ngồi." Triệu Trường Bạch ân cần phủi đi lớp bụi trên tọa tháp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT