Lư Chu chạy đi lấy lá thư mà cậu đã xem qua một lượt để đưa cho Lư Hủ và Nhan Quân Tề.
Hai nhà họ không có bí mật gì, cả một bọc thư, đều được để chung trong một cái hộp lớn, trong ngoài đều được bọc bằng giấy dầu chống thấm nước, bên ngoài còn được may một lớp vải bảo vệ hộp.
Lư Hủ vừa mở ra, trước tiên nhìn thấy chữ viết vừa to vừa có lực của Lư Duệ, ba trang giấy, không hề có chút sáo rỗng nào, toàn là tình cảm.
Lư Tiểu Duệ nhà họ đến cả hình thức viết thư cũng không có, mở đầu đã là kiểu cảm thán: "Anh, anh là người anh tốt nhất trên đời, mấy cuốn truyện và du ký kia quá là hay đi! Em đọc đến quên ăn quên ngủ, buổi tối còn đốt đèn đọc bị mẹ đánh cho một trận, tại sao anh Chu Chu và anh Quân Tề đốt đèn đọc sách thì lại không bị mẹ đánh chứ..."
Lư Hủ không nhịn được phì cười, vừa xem vừa cười ha hả.
Trong thư của Lư Duệ câu nào cũng có "Em rất nhớ anh trai", "Em muốn chơi cùng anh trai", "Khi nào thì anh về nhà", "Mẹ và chị gái cũng nhớ anh, Duệ Duệ nhớ anh trai nhất", khiến Lư Hủ cảm thấy vành mắt nóng lên.
Mặc dù cậu em trai bảo bối hắn xem như con trai mà nuôi, cuối cùng câu nào cũng làm cho hắn đau lòng - "Anh ơi, em sắp quên mất anh trông như thế nào rồi, bọn họ đều nói mắt chúng ta rất giống nhau, thật không vậy, em đã soi mình bên bờ sông, mắt của anh cũng đẹp như vậy sao?" - Lư Hủ vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt tí tách.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play