Chương 2

 

Trần Tiểu Thiên biết mình trời sinh chính là cái tiện mệnh (mệnh nghèo hèn), ba năm mà nói thì Lâm Chính đối với cậu cũng không được tốt lắm, lên giường cũng chỉ làm cho xong việc. Nhưng cậu cố tình lại đối với Lâm Chính có tình cảm, cậu trước giờ không quá yêu thích người khác, nên cũng không biết này có tính là tình yêu hay không, thế nhưng bị Lâm Chính quay lưng lại cậu liền cầm lòng không được buồn lòng.

Bất quá muốn cậu cầu xin Lâm Chính đừng bỏ rơi cậu này nọ, cậu cũng không nói ra được.

Trần Tiểu Thiên nói là thu thập bất quá chỉ là lấy tạm vài món đồ rồi đi tới Số Tám, Số Tám là một Gay Bar, không có danh hiệu chính thức, chỉ biết là quán bar tại phố thứ tám nên liền kêu là Số Tám. Trần tiểu thụ luôn luôn ở quán Bar hỗn loạn này chờ khách nhân, cậu cũng là thường thường sẽ tới ngồi một chút.

Thời điểm mới quen Trần tiểu thụ cậu ta vẫn không có họ, cả ngày bị người kêu tiểu Thụ Nhi, sau đó Trần tiểu thụ liền muốn đi theo họ Trần của cậu, suốt ngày rêu rao nói sau này mọi người hãy gọi bản thân là Trần tiểu thụ đi. Tuy rằng cậu vẫn cảm thấy Trần tiểu thụ có chút quá phận, bất quá vào lúc này cũng chỉ có Trần tiểu thụ là có thể tin tưởng đi.

Trần Tiểu Thiên đã quen sự hỗn loạn ở đây, mới vừa vào cửa Số Tám liền nghe thấy thanh âm huyên náo. Cậu ở nơi này cũng được xem như có chút tiếng tăm nho nhỏ, vốn là lớn lên giống như là tiểu bạch kiểm, nên cũng có nhiều người muốn kết giao với cậu. nhưng khi nghe nói cậu vì một số lí do nên phải đi bán thì cậu lúc ấy đã bị Lâm Chính đem về nhà bao dưỡng. Bây giờ Lâm Chính bỏ cậu, một số người là có ý muốn cậu.

Đi không tới hai bước, thì bị nam nhân tiến lên ôm lấy, người này biệt hiệu gọi M, lớn lên ngũ quan trông thô kệch, nhưng ở trên giường lại là kiểu người thích bị ngược đãi.

“Thiên nhi, hôm nay tới vừa khéo, ca này có mấy người tốt, muốn ca giới thiệu cho cậu vài người hay không?” Vừa nói M vừa tại trên cái mông của cậu xoa nhẹ.

Trần Tiểu Thiên lườm hắn một cái, hỏi: “Tiểu Thụ Nhi đâu?”

M bật cười một tiếng, “Gì đây? Thân thể hắn thì làm sao có thể so sánh được với Thiên nhi chứ.”

“CMN cút đi!” Trần Tiểu Thiên đem tay hắn đẩy ra, “Trần tiểu thụ tại sao không có tới?”

M chỉ chỉ cửa sau, nói: “Trần tiểu thụ chọc người, bị tha ra cửa sau. Ca khuyên cậu, đừng tìm hắn, nếu không liền bị vạ lây đấy…”

Không đợi M nói xong Trần Tiểu Thiên liền đạp gã một cước, ra cửa sau đi tìm Trần tiểu thụ.

Lúc cậu đến liền nhìn thấy một đám người vây Trần tiểu thụ lại trong xó tường, Trần tiểu thụ quỳ trên mặt đất một bên rập đầu lạy một bên ôm mặt của mình, “Xin cho tôi thêm ba ngày, tôi khẳng định sẽ gom đủ tiền, nếu không liền để nhị gia chặt tay của tôi cho chó ăn.”

Trần Tiểu Thiên nhìn bộ dáng ti tiện của Trần tiểu thụ kia, liền nhìn đến nổi khí, ngồi xổm ở cửa sau miệng ngậm thuốc lá nhìn.

Chờ những người kia đi, Trần tiểu thụ mới lảo đảo đứng lên, hướng bóng lưng những người đó nhổ một ngụm nước bọt trộn lẫn với máu loãng, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ nói: “Phi! Một đám cẩu không biết xấu hổ.”

Mắng xong mới khập khễnh đi tới.

Thời điểm thấy Trần Tiểu Thiên còn sợ hết hồn, nói: “Anh, sao anh lại tới đây?” Xong rồi lại “Nga” một tiếng, cẩn thận hỏi, “Anh, em nghe bọn họ nói anh cùng Lâm Chính đã chia tay?”

Trần Tiểu Thiên buồn cười, đây coi là chia tay cái gì a, ngay cả Trần tiểu thụ cũng nói như vậy. Cậu chỉ chỉ mặt Trần tiểu thụ, “Cậu chọc phải người nào? Chuyện gì đã xảy ra a?”

“Không có chuyện gì lớn a, thiếu nợ vài đồng thôi. Anh, em không rảnh nghe anh nói nữa, em phải đi vào tìm người kiếm tiền đây.”

Trần Tiểu Thiên kéo cổ áo Trần tiểu thụ lôi ra ngoài, “Cậu đêm nay như vậy thì có cho tiền cũng không ai thượng cậu đau.”

Trần tiểu thụ một bên bị bắt đi một bên vẫy tay gọi: “Anh, đừng kéo em, em còn muốn đi làm a…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play