"Kỳ Tử Tắc, hôm nay vừa đến khu vực bị nạn, ta phát hiện tình hình còn nghiêm trọng hơn ta tưởng tượng. Lập tức ta lại nhớ đến việc trước lúc lên đường, ngươi còn cãi nhau với ta! Thật phiền phức!”
"Kỳ Tử Tắc, ngươi không ở trước mặt ta, vậy mà vẫn chui vào đầu ta, thật sự làm người khác khó chịu! Có thể lăn ra khỏi đầu ta được không? Đương nhiên, ta sẽ không đuổi ngươi đi, tự ngươi biết điều mà lăn đi!”
"Kỳ Tử Tắc, ta chợt nhớ, tháng trước, rượu trong chén của ta tự nhiên vơi mất. Sau đó, lúc hôn ngươi lại có mùi rượu. Ngươi trộm uống rượu của ta đúng không? Nước ta sắp suy vong rồi sao?”
Kỳ Trấn bật cười, hỏi: “Ngươi không dùng tên ta để mở đầu, thì không viết nổi thư sao?”
Lâm Diêm khẽ mắng: “Kỳ Trấn! Ngươi đọc thư thì đọc thư, sao lại trói ta lại!”
Lâm Diêm bị trói chặt vào cột trụ giữa doanh trại, không thể động đặy.
Kỳ Trấn mở phong thư tiếp theo: “Thả ngươi ra, ngươi có để ta đọc không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT