Chương 16: Bữa tiệc tối.

Editor: HThanh.             

Ngô Gia lùi lại phía sau. “Anh xem kìa.”

Chu Văn Ngạn hơi nâng cằm nhìn thấy nữ quản gia đứng ở cửa lớn.

Sau một thời gian tiêu hóa nữ quản gia có lẽ đã chấp nhận việc sáu trinh nữ đến lần này đều là nam giới, vẻ mặt bình tĩnh gọi một tiếng ‘tiểu thư’.

“Bữa tiệc tối sắp bắt đầu, trong phòng có những bộ trang phục tinh xảo đã chuẩn bị cho các tiểu thư, xin hãy thay đồ rồi theo người hầu đến tham dự yến hội.”

Nói xong, nữ quản gia cung kính cúi người bước nhanh rời đi.

Ngô Gia. “Trang phục đã được chuẩn bị?”

Anh ta nhìn vào chiếc váy được bày trên chiếc giường lớn mềm mại, mọi người trong phòng đều nhìn sang. Ánh mắt tụ tập lại dường như muốn đốt cháy chiếc váy này.

Ngô Gia lẩm bẩm. “Không phải chứ?”

Anh ta không có sở thích mặc đồ nữ.

Nhưng trong phó bản nếu không nghe theo lời NPC rất có thể sẽ phải nhận lấy cái chết. Sau khi tuyệt vọng Ngô Gia lại nhớ ra một điều: Không chỉ anh ta phải mặc, tất cả mọi người đều phải mặc, đặc biệt là…

Anh ta lén lút liếc nhìn Chu Văn Ngạn.

Hắn nhẹ nhàng ngẩng mắt lên. “Nhìn tôi làm gì? Còn không mau cút.”

Ngô Gia nhanh chóng lăn về phòng mình bởi vì anh ta sợ ở lại lâu hơn một chút sẽ không nhịn được cười. Thẩm Đông Thanh ngồi phịch xuống giường, cầm lấy váy rồi ném sang một bên.

Chiếc váy rơi trên thảm phát ra một tiếng trầm đục, Chu Văn Ngạn khom người nhặt chiếc váy lên cầm trong tay giũ giũ. Chiếc váy này tinh xảo thanh lịch, viền váy xếp chồng từng lớp ren trông vô cùng hoa lệ lộng lẫy.

Hắn so sánh sơ qua cảm thấy khá là phù hợp.

Thẩm Đông Thanh vốn đã thân hình khá là mảnh mai, nếu mặc vào chắc chắn sẽ lộ ra một đoạn da thịt trắng như tuyết phía sau lưng mà không hề lạc lõng.

Thẩm Đông Thanh liếc mắt. “Không mặc.”

Chu Văn Ngạn đặt bộ quần áo trong tay xuống. “Vậy thì không mặc.”

Vừa hay hắn cũng không muốn mặc.

Chu Văn Ngạn đẩy cửa phòng rồi đi ra ngoài. Một người hầu đứng ở cửa khi nhìn thấy hai vị khách không thay bộ quần áo đã chuẩn bị cũng không nói gì, chỉ cúi thấp đầu dẫn người đi về phía hành lang dài.

Ngược lại Ngô Gia tỏ vẻ nghi hoặc. “Sao hai người không mặc?”

Trên người anh ta mặc một chiếc váy rực rỡ, bởi vì không quen lắm nên bên dưới váy còn mặc một chiếc quần jean trông rất kỳ quái.

Chu Văn Ngạn liếc nhìn anh ta một cái.

Ngô Gia chỉ cảm thấy tâm tư nhỏ mọn của mình đều bị nhìn thấu cười khan hai tiếng giải thích. 

“Dù sao cũng là phó bản độ khó cấp A, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn...”

Chu Văn Ngạn. “Có thể mặc nhưng không cần thiết.”

Người hầu ở phía trước dẫn đường. Nhìn từ phía sau tư thế đi đường của bọn họ rất cứng nhắc, trên cánh tay rũ xuống bên cạnh càng là đầy những vết sẹo xanh tím giống như là…. vết hoen tử thi.

Lâu đài rất lớn cùng một nhóm người sau khi đi hơn mười phút cuối cùng cũng đến được đại sảnh tổ chức tiệc tối. Chính giữa đại sảnh treo một chiếc đèn chùm pha lê sang trọng.

Phía dưới bày một chiếc bàn dài cùng khăn trải bàn thiên nga nhung đỏ tươi rủ xuống, trước mỗi chỗ ngồi đều bày dao nĩa một cách tỉ mỉ tinh xảo cùng hoa hồng tươi tắn mềm mại.

Chỉ có một điểm không tốt đẹp đó là ba vị khách ngồi bên bàn đặc biệt là vị ‘tiểu thư’ để râu quai nón kia.

Có thể thấy người đàn ông cơ bắp với bộ râu quai nón đã rất cố gắng nhét mình vào chiếc váy này, nhưng cơ bắp căng phồng lên như thể chỉ cần một giây tiếp theo thôi là quần áo có thể nổ tung.

Thẩm Đông Thanh đang đối diện với người râu quai nón, cậu ngồi trên ghế haha cười không ngừng, Chu Văn Ngạn cũng không nhịn được cười.

Người râu quai nón trừng mắt nhìn lại. “Cười cái gì mà cười?”

Thẩm Đông Thanh thu lại vẻ mặt ngồi thẳng. “Thật ra cũng khá đẹp đấy chứ.”

Người tổ chức tiệc tối là bá tước Carlisle mà ông ta còn chưa đến vừa hay để lại thời gian cho đám người chơi giao lưu.

Người đàn ông trung niên hói đầu lên tiếng trước. 

“Gợi ý thông qua là giết bá tước Carlisle hoặc sống sót qua Lễ hội Thu hoạch, vậy thì vị bá tước Carlisle này chắc chắn không phải là con người, nhìn bối cảnh phương Tây của thế giới này có lẽ là ma cà rồng, ác ma hoặc thứ gì đó tương tự.”

Những người có mặt đều không phải là người chơi mới hoàn toàn không biết gì, vừa mở miệng là bắt đầu phân tích. Anh chàng gầy yếu mặc áo sơ mi kẻ ca rô cầm dao nĩa trên bàn gõ lên. 

“Dao nĩa đều không phải là bạc nguyên chất.”

Người đàn ông trung niên hói đầu. “Vậy thì rất có thể là ma cà rồng.”

Người râu quai nón hỏi một câu hỏi quan trọng nhất.

“Các người có từng trải qua thế giới bối cảnh phương Tây chưa?”

Những người khác im lặng một lát.

Trong trò chơi Ác Mộng Vô Hạn hầu hết đều là thế giới quỷ quái hoành hành, bối cảnh phần lớn là phương Đông, không ai nghĩ rằng còn có thể xuất hiện quỷ quái phương Tây.

Vậy vấn đề là bùa chú phương Đông hay kiếm gỗ đào có tác dụng với quỷ quái phương Tây không?

Người râu quai nón nhìn về phía ba người vẫn im lặng không lên tiếng. 

“Các người có phát hiện gì không?”

"Không có." Chu Văn Ngạn lười biếng dựa vào lưng ghế thờ ơ nói. 

“Nhưng giết hắn một lần là biết.”

Bất kể vị bá tước Carlisle này là sinh vật gì, chỉ cần để hắn chết một lần là có thể biết.

Đơn giản thô bạo nhưng hiệu quả.

Người râu quai nón cười lạnh một tiếng. “Nói thì dễ, ai đi thử?”

Không ai muốn đi làm vật thí nghiệm.

Đinh――

Ngay lúc này ngoài cửa vang lên một tiếng chuông, người hầu đẩy xe ăn bước vào bày từng đĩa lên bàn. Nữ quản gia đứng ở phía sau cùng vẻ mặt áy náy.

“Bá tước trong người đang không khỏe nên chẳng thể tham dự tiệc tối nay, xin mời sáu vị tiểu thư dùng bữa trước, bá tước sẽ chọn ngày khác tổ chức tiệc chiêu đãi các vị.”

Nói xong người hầu khom lưng lui ra ngoài, cánh cửa lớn lại đóng sập. Chỉ còn lại một đám người chơi ngồi trong đại sảnh.

Người râu quai nón chửi một tiếng. “Mẹ nó, thơm quá.”

Thức ăn bày ra trông rất ngon miệng. Bít tết nướng vừa chín tới, nước sốt trên đó tỏa ra hương thơm tiêu đen; cả một con gà tây nằm trên đĩa, dưới ánh đèn chiếu sáng trông rất bóng bẩy….

Nhưng không ai dám động đũa. Khi chưa làm rõ tình hình, bất kỳ thứ gì ở đây cũng có thể lấy mạng người.

Thẩm Đông Thanh thì không có nỗi lo này.

Sau khi kết thúc phó bản trước, cậu không những không nhận được điểm thưởng mới mà còn bị trừ không ít chẳng đổi được gì, bây giờ nhìn thấy đầy bàn mỹ thực căn bản không nhịn được, cầm dao nĩa lên là ăn.

Còn ăn rất ngon lành.

Người râu quai nón nuốt nước bọt không nhịn được nói. “Cậu không sợ là đồ vật kỳ lạ gì sao?”

Trong các phó bản trước đây, đối mặt với bữa tiệc bánh bao thịt người cũng không phải là chuyện hiếm. Động tác trên tay của Thẩm Đông Thanh khựng lại, chậm chạp tốc độ nhai đợi nuốt xuống rồi nghiêm túc hồi tưởng lại một lát nói. 

“Không phải thịt người đâu.”

Cậu gắp một miếng bít tết đặt vào đĩa của Chu Văn Ngạn cùng chia sẻ thức ăn. “Ăn rất ngon.”

Chu Văn Ngạn cắn một miếng đánh giá. “Không tệ.”

Nghe giọng điệu của hắn giống như đang dùng bữa trong nhà hàng vậy, chứ không phải trong một thế giới mạng sống ngàn cân treo sợi tóc. Những người khác nghe Chu Văn Ngạn nói như vậy lập tức trở nên yên tâm liên tục bắt đầu động thủ.

Nhưng ăn được một nửa, anh chàng ốm yếu mặc áo sơ mi kẻ ca rô đột nhiên nhỏ giọng nói. 

“Tại sao cậu ta biết không phải thịt người?”

Những người khác:……

Chờ đã, nghĩ kỹ lại thì thật đáng sợ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play