Ngay khi sắc trời nặng nề đến mức dường như chỉ cần nhỏ một giọt mực nước là sẽ không còn màu sắc gì nữa, bên ngoài cửa phòng số 202 rốt cuộc cũng vang lên tiếng động.
Nếu không phải vì Trình Dương vẫn một mực dán tai lên cửa thì khó mà phát hiện ra được.
Nhưng Trình Dương không can đảm mở cửa cho lắm, cậu ta sợ tiếng động không phải đến từ Hạ Huy mà đến từ thứ gì đó khác.
“Để tôi.”
Lâm Dị làm khẩu hình miệng. Chờ đến khi Trình Dương nhường vị trí ở cửa lại cho mình rồi, Lâm Dị học theo động tác của cậu ta, dán tai trái lên cửa.
Trình Dương ở bên cạnh căng thẳng chờ đợi, khoảng hai phút sau Lâm Dị đứng thẳng lên: “Là anh ta.”
Âm thanh trong hành lang quả thật rất nhỏ, xem chừng đối phương cố ý thả nhẹ bước chân hết sức có thể, nhưng Lâm Dị vẫn nghe được tiếng vặn khóa cửa, sau đó lại là một tiếng khép cửa khe khẽ. Nếu thứ bên ngoài hành lang là gì khác đang vặn cửa bước ra ngoài thì sẽ không có hành động đóng cửa dư thừa ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play