Trời chập tối, Cố Nguyệt Hoài chuẩn bị về ký túc xá nấu cơm thì gặp Lý Đông Đông đang đứng đợi ở bên ngoài.
Anh ấy vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì im lặng giơ ngón tay cái lên: “Được đó quân y Cố, mới một ngày mà cô đã nổi danh rồi, sự tài giỏi của cô bây giờ đã truyền khắp quân khu tám rồi, tôi đoán sau này sẽ có thêm nhiều đồng chí nữa đến tìm cô chữa bệnh!”
Cố Nguyệt Hoài có chút bất lực nhìn anh ấy một cái, hỏi: “Thủ trưởng Từ muốn gặp tôi sao?”
“Đúng vậy, chính là vì chuyện hôm nay cô lập công, đại tá Hồ Vĩ Bân đích thân đến xin thưởng cho cô!”
“Ôi trời! Cô nói xem, tôi đã nhập ngũ nhiều năm như vậy, chưa lập được công lao gì, cô mới đến chưa được bao lâu đã lập một công lớn, chờ mà xem, lần này chắc chắn cô sẽ được thăng chức, haiz khi nào tôi mới có thể đến lượt đây?” Giọng nói của Lý Đông Đông có chút đau lòng.
Thật ra anh ấy đang than thở về sự không có chí tiến thủ của mình, đã lớn tuổi như vậy, không có vợ, không có công trạng trong quân đội, không có quân hàm, phải làm sao đây?
Cố Nguyệt Hoài cười lắc đầu, chợt nhìn thoáng qua thời gian: “Sắp đến giờ rồi, Thiếu Ngu cũng nên ăn cơm tối rồi không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play