Yến Thiếu Ngu vừa rời đi, phòng bệnh đã rơi vào trạng thái yên ắng quỷ dị. 
Sử Uyển Đình dựa người vào gối, quay đầu nhìn về phía Sử Kính Tùng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lại có cảm giác hơi kiêu ngạo: "Cha, sao cha lại ngẩn người thế? Con đói bụng rồi, cha có kêu ai đi mua cơm cho con không? Con muốn ăn cháo hạt kê hoa quế!"
Sử Kính Tùng chợt tỉnh lại, nghe tới "cháo hạt kê hoa quế" lông mày và ánh mắt cũng dần thả lỏng.
Cháo hạt kê hoa quế chính là món mà con gái của ông ta thích nhất, đây là món không có ở thành phố Phong và thành phố Hoài Hải, người bình thường thật sự không biết. Nếu như cô ta có thể nói ra được, vậy nhất định chính là con gái của ông ta rồi, rốt cuộc ông ta còn đang nghi ngờ gì nữa chứ? 
Sử Kính Tùng chỉ hận không thể tự tát mình vài cái, ngay cả con gái của mình mà cũng nghi ngờ cho được!
Chỉ cần con gái của ông ta vẫn còn sống, ông ta đã không mong muốn gì nữa. 
Nghĩ tới đây, Sử Kính Tùng cười ha hả đáp: "Tiêu Sách đã đi rồi, nó biết con thích ăn cái gì, chỉ là điều kiện của bộ đội chúng ta có hạn nên không mang hoa quế tới được. Đợi lần sau mẹ con qua tới, kêu bà ấy mang một ít mật hoa quế bỏ vào trong cháo hạt kê nhé, được không?" 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play