Trương Tiểu Mạn hai tay nắm chặt, áp lên ngực, liên tục cầu nguyện "bình an". Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn cô ấy một cái, so với những quân tẩu đang đồng lòng muốn đổ lỗi cho Trương Tiểu Mạn thì cô lại cảm thấy cô gái này ngốc nghếch đến mức đơn thuần. Còn có phần dễ thương.
Nhưng tiếc là, Sử Uyển Đình đã mất hết dấu hiệu của sự sống. Cho dù có cứu được, cũng chỉ là một cái xác mà thôi.
Đang suy nghĩ, bỗng có thêm vài người tới bờ biển. Người đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc quân phục, hai vạch bốn sao trên vai ông ta thực sự rất chói mắt. Những chiến sĩ đứng trên bờ nhìn thấy ông ta, đều đồng loạt giơ tay chào theo kiểu quân đội.
Người đàn ông trung niên lại tỏ ra vô cùng lo lắng, nếp nhăn hình chữ "Xuyên" trên trán như có thể kẹp chết muỗi.
Giọng ông ta có phần run rẩy: "Đã lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa tìm thấy người?"
Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài khẽ lay động. Một sĩ quan cấp Đại tá, đã trải qua không ít chuyện nhưng trong tình huống này lại không giữ được bình tĩnh. Cảm xúc bộc lộ rõ ràng như vậy, nếu đoán không nhầm, ông ta chắc hẳn là cha của Sử Uyển Đình.
Một vị sĩ quan cấp úy bên cạnh báo cáo: "Báo cáo chỉ huy! Thủy triều dâng cao, đáy biển có nhiều dòng chảy ngầm khiến cho việc tìm kiếm cứu nạn gặp rất nhiều khó khăn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT