Chương 19: Bị Chặn
“Tôi đã nói là không trao đổi, thế là tiểu ca kia thu lại tấm bùa rồi.” Chưởng quầy trong lòng cũng cảm thấy rất phức tạp.
Nếu một tấm bùa “Bạo liệt phù” thực sự có thể trọng thương một võ giả Ngũ Trọng, thì giá trị của nó không chỉ dừng lại ở ba trăm lượng bạc. Tuy nhiên, cũng có thể Lê Thiên Duyên đã dùng thủ đoạn khác, còn tờ bùa chỉ là vật đánh lừa.
“Cũng phải, bảo bối tốt như vậy, sao có thể tùy tiện vứt đi được.” Quan Hạo Nhiên tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối. Nếu chưởng quầy có trong tay, hắn có thể mua về nghiên cứu.
Chưởng quầy : “…”
Nghĩ vậy, Quan Hạo Nhiên lại lấy ra toa thuốc vừa nhận được từ Lê Thiên Duyên, đập lên quầy thuốc, “Ngươi mau dựa vào toa thuốc này bốc cho ta vài thang.”
“Quan thiếu gia, bốc thuốc thì không thành vấn đề, nhưng nếu Quan gia hỏi đến, ngài phải nói rõ toa thuốc này không phải do Tôn Hòa Đường kê.” Chưởng quầy trước khi bốc thuốc vẫn không quên nhắc nhở. Toa thuốc này lai lịch không rõ, biết đâu là Lê Thiên Duyên tùy tay viết ra, vị thiếu gia này nếu dùng xong có vấn đề thì cũng đừng liên lụy đến Dược đường.
“Được rồi, được rồi, nhanh lên.” Quan Hạo Nhiên gật đầu qua loa đáp.
“Thiếu gia, ngài thực sự muốn thử sao?” Tiểu tư đứng bên cạnh Quan Hạo Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được hỏi. Về nhà hắn phải giải thích thế nào với phu nhân?
“Ba hoa, miệng ngươi khép lại, không được nói bậy.” Quan Hạo Nhiên trừng mắt dọa tiểu tư một cái.
...
“Thiếu gia khi dùng để vẽ bùa là dùng cây trâm của tỷ tỷ, phải không?” Trên đường về Lê phủ, Trừng Kỳ bỗng nhiên tò mò hỏi.
Trước đó Trừng Kỳ đã thấy cây bút vẽ bùa của Lê Thiên Duyên rất quen, nghe người kia nhắc đến chuyện Lê Thiên Duyên đòi lại một cây trâm, cậu mới chợt nhớ ra trước kia ở Trừng phủ, cậu từng thấy tỷ tỷ đeo một cây trâm có hình dáng và màu sắc tương tự. Lúc đó cậu đã cảm thấy cây trâm rất đặc biệt, hóa ra là do Lê Thiên Duyên tặng sao?
“Đúng vậy.” Lê Thiên Duyên không chút ngại ngùng gật đầu. Những cây bút vẽ bùa trong giới túi của anh, dù tệ nhất cũng phải là địa giai, đợi đến lúc dùng được thì hoa cúc cũng tàn rồi, đành phải tận dụng vật liệu tại chỗ làm một cây bán hoàng giai tạm dùng.
“Bùa chú của thiếu gia thật lợi hại, người kia vừa nãy bay xa thật đấy.” Trừng Kỳ lần đầu tiên chứng kiến uy lực của “Bạo Liệt Phù”, không nhịn được phấn khích nói.
“Cũng bình thường.” Lê Thiên Duyên nhún vai. Có lẽ do chất lượng bút vẽ quá thấp, hiệu quả của bùa chú còn kém hơn dự đoán của anh.
Lê Ngọ đi phía sau, tay xách nách mang đầy đồ, nghe đoạn hội thoại của hai người phía trước, trán không ngừng đổ mồ hôi. Thiếu gia tùy tay vẽ một tấm bùa cũng có thể trọng thương một võ giả Ngũ Trọng. Lê Ngọ càng ngày càng tin rằng người này chính là La Sát biến thành, bản thân có thể sống đến bây giờ thật là mệnh lớn.
Đang lúc Lê Ngọ âm thầm cảm thán vận khí không tốt của thiếu gia Giản gia, trong ngõ hẻm nơi họ đi qua bỗng nhiên xuất hiện hai gã đàn ông với thân hình lực lưỡng, chặn đường trước sau.
“Ngươi là Lê Thiên Duyên?” Một đại hán đứng phía trước, ăn mặc như võ sư, hai tay chống nạnh, giọng nói thô lỗ hỏi.
Lê Thiên Duyên liếc nhìn hai người, xác định mình không quen biết họ, mới lên tiếng: “Có việc gì?”
Hai người này đều là võ giả Ngũ Trọng, trên cánh tay và eo có hình xăm đầu hổ, xem ra không phải võ sư, mà giống lính đánh thuê trong các võ quán hơn.
“Nếu ngươi là Lê Thiên Duyên, thì đừng trách chúng ta. Có người muốn cho ngươi nếm chút đau khổ, nếu ngươi ngoan ngoãn chịu trận, lão tử vui vẻ có thể ra tay nhanh gọn, để ngươi đỡ đau đớn.” Đại hán vừa nói vừa bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, ánh mắt nhìn ba người phía trước như mèo vờn chuột.
“Ai sai các ngươi đến?” Lê Thiên Duyên nhìn đại hán từng bước tiến lại gần, anh hỏi, một tay kéo Trừng Kỳ ra phía sau mình.
Thấy thiếu gia vẫn bình tĩnh tự tại, Lê Ngọ nhìn hai người kia với ánh mắt đầy thương hại. Không biết nếu hai người này chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra trước cửa tiệm thuốc, còn có dũng khí đến chặn đường họ không.
“Điều này ngươi không cần biết.” Đại hán nói xong liền giơ tay chộp lấy Lê Thiên Duyên, nhưng bàn tay lại bị anh nắm chặt.
Nhìn thấy bàn tay chỉ bằng nửa nắm đấm của mình nhưng lực đạo lại kinh người, đại hán mặt mũi khó tin nhìn Lê Thiên Duyên: “Làm sao có thể?”
“Hóa ra ngươi tên Hổ Tử, lực đạo yếu ớt như vậy, đổi tên thành Mèo Con đi.” Lê Thiên Duyên nói xong, giơ chân đá vào mấy huyệt đạo quan trọng ở chân và nách của đại hán, khiến hắn bay văng ra xa.
Người đàn ông kia thấy đồng bọn ngã xuống đất mới nhận ra chuyện không ổn, nắm chặt tay tấn công Lê Thiên Duyên. Đại hán bị đá bay cũng đứng dậy, cùng đồng bọn hợp lực đối phó Lê Thiên Duyên, miệng không ngừng chửi bới:
“Mẹ nó, không phải nói chỉ cần dạy một thằng Tam Trọng sao? Thằng này có giống Tam Trọng đâu? Trả có chút bạc này, về nhất định ta phải bắt hắn thêm tiền.”
Thấy đại hán bị phong huyệt mà vẫn nhanh chóng hoạt bát trở lại, Lê Thiên Duyên hơi nhíu mày. Có vẻ anh vẫn đánh giá thấp những võ giả này.
Anh lại vận chân khí, tăng thêm lực đánh vào huyệt đạo của đại hán. Người bị đánh cảm thấy toàn thân tê liệt, mất tri giác nằm bẹp dưới đất.
Giải quyết xong một tên, Lê Thiên Duyên lấy ra một tấm “Khôi Lỗi Phù”, dán vào lưng người đàn ông còn lại. Thân hình người này lập tức mất kiểm soát, quay người lại, nắm đấm vốn định đánh Lê Thiên Duyên giờ lại trúng ngay đồng bọn đang nằm dưới đất, một quyền đánh gục đại hán to lớn kia.
“Thiếu gia, người có bị thương không?” Trừng Kỳ thấy hai người đàn ông lạ, một người bất tỉnh, một người đứng im như tượng, vội chạy đến bên Lê Thiên Duyên nắm lấy tay anh kiểm tra.
Dù biết Lê Thiên Duyên rất mạnh, nhưng nhìn ann đối đầu với hai gã đại hán lực lưỡng, vẫn khiến người ta thấy tim đập chân run.
“Không sao.” Lê Thiên Duyên cúi nhìn bàn tay bị người khác nắm lấy, lại thấy vẻ lo lắng trên mặt Trừng Kỳ, nghĩ một chút rồi để mặc cậu. Anh quay sang nhìn người đàn ông đang như con rối trước mặt.
“Ta hỏi ngươi, ai sai các ngươi đến?”
Người đàn ông không trả lời, chỉ sợ hãi nhìn hắn: “Ngươi dùng tà thuật gì vậy?”
Lê Thiên Duyên không muốn tốn lời, lấy ra một viên thuốc nhỏ màu xanh, nói với Lê Ngọ: “Lê Ngọ, bắt hắn uống viên thuốc này.”
Nghe Lê Thiên Duyên gọi, Lê Ngọ lập tức tiến lên nhận viên thuốc, run rẩy nhét vào miệng gã đàn ông thô lỗ. Bị ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn nhìn chằm chằm, Lê Ngọ không nhịn được nuốt nước bọt.
Đợi đến khi người đàn ông nuốt xong viên thuốc, Lê Thiên Duyên mới hỏi lại: “Ai sai các ngươi đến?”
“Là Lê phủ nhị gia chủ.” Lần này, người đàn ông nghe câu hỏi của Lê Thiên Duyên lập tức trả lời, xong lại nhìn anh như thấy ma.
Còn Lê Ngọ đã trở nên tê liệt trước thủ đoạn của Lê Thiên Duyên, thấy người đàn ông ngoan ngoãn khai ra sự thật, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Đáp án này nằm trong dự đoán của Lê Thiên Duyên. Trước đây anh đã nhiều lần nghe gia nhân Lê phủ nhắc đến, Lâm thị gào khóc đòi Lê Côn trả thù cho con trai bà là Lê Hoành. Vì vậy, khi thấy hai người này xuất hiện, Lê Thiên Duyên đã đoán ra.
“Hắn dặn các ngươi làm gì?” Lê Thiên Duyên tiếp tục hỏi.
“Đánh gãy một chân của Lê Thiên Duyên, để cho hắn cả đời què quặt.” Người đàn ông trả lời không chút do dự.
“Ý tưởng này thật hay.” Lê Thiên Duyên nghe xong, trong mắt lóe lên tia hứng thú, “Lê Ngọ, ngươi dẫn thiếu phu lang ra phía trước đợi ta.”
“Vâng, thiếu gia.” Thấy nụ cười trên mặt thiếu gia, Lê Ngọ không khỏi run lên. Nhớ lần trước thấy biểu cảm này trên mặt Lê Thiên Duyên, chính là lúc anh bị trúng “Huyết Nô Chú”.
“Thiếu phu lang, chúng ta đi trước đi.” Lê Ngọ cung kính nói với Trừng Kỳ, trong lòng thì thầm nghĩ: Để tránh phu lang nhìn thấy bộ mặt thật của thiếu gia, về sau ngủ sẽ gặp ác mộng.
Trừng Kỳ chớp mắt, không nỡ buông tay Lê Thiên Duyên, nhưng cũng không muốn làm trái lời anh, đành theo Lê Ngọ rời khỏi con hẻm, dừng lại ở một khoảng cách đủ xa để đợi Lê Thiên Duyên.
“Thiếu phu lang, người có mệt không? Có muốn tìm chỗ ngồi nghỉ không?” Lê Ngọ thấy Trừng Kỳ không rời mắt khỏi phía sau, vội hỏi.
“Không, tôi đợi thiếu gia.” Trừng Kỳ lắc đầu. Dù rất muốn ở lại, nhưng cậu không muốn trái lời Lê Thiên Duyên.
Trừng Kỳ nắm chặt tay trong tay áo, âm thầm quyết tâm: Sau này nhất định phải nỗ lực đuổi kịp thiếu gia, không bao giờ để bị đuổi đi như hôm nay nữa.
Một lúc sau, bóng dáng Lê Thiên Duyên cuối cùng cũng xuất hiện, Trừng Kỳ vội vàng chạy đến.
“Đi thôi, về nhà.” Lê Thiên Duyên thấy cậu như chú chó con bị chủ nhân bỏ rơi, bật cười xoa đầu Trừng Kỳ nói.
“Ừ, chúng ta về.” Trừng Kỳ đột nhiên không còn hứng thú với bên ngoài nữa, chỉ muốn nhanh chóng cùng Lê Thiên Duyên trở về Thanh Trúc Uyển.