Lâm Sương Sương ra cửa.
Hôm nay cô không dám đi bắt cá nữa, mệt đến độ muốn thở gấp, ngay cả đạp xe đạp cũng đi rất chậm, nếu còn bắt cá chỉ sợ sẽ ngã xuống sông.
Chờ đến khi cô đạp xe tới nhà bà cụ Cung trên trấn, bà cụ Cung oán trách:
"Ôi chao, Tiểu Lâm, con cũng thật lười nhác, cụ chờ con hơn nửa tiếng đồng hồ rồi! Giờ này xe buýt qua rồi, hôm nay chắc sẽ bán ít hơn một chút!”
Lâm Sương Sương không tức giận, cô còn đánh giá khá cao kiểu người vội vàng muốn kiếm tiền này.
Lâm Sương Sương không tranh cãi, cô để trứng trà xuống, nhìn bà cụ Cung kiểm kê số lượng, sau đó vội vàng cuống quýt chuyển đến trên xe ba gác nhỏ của mình đã đốt lò than, đẩy đi bán lấy tiền.
Lâm Sương Sương rất mệt, chủ yếu là đầu vẫn choáng váng, vô cùng muốn ngủ nên nhất thời cũng không muốn đạp xe nửa giờ trở về.
Làm sao bây giờ?
Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Sương Sương đẩy xe đạp nhìn trái phải, thấy cửa sau nhà bà cụ Cung có một đống rơm, vừa lúc rơm được rút đi thành một lỗ thủng rộng ba bốn mươi centimet.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play