Bao cỏ Lục Ninh biết nói tiếng Tây Ban Nha? Sao có thể?

Suy nghĩ này đồng thời xuất hiện trong đầu các khách mời.

Nhưng mà vì ngại đang phát sóng trực tiếp nên không ai sẽ nói thẳng chuyện này ra ngoài, Mộ Bảo Châu thậm chí còn cổ vũ cô: “Oa, thật là lợi hại.”

Bùi Hí kéo khóe miệng, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng.

Nếu Lục Ninh có thể nói tiếng Tây Ban Nha, thì heo mẹ cũng có thể lên cây.

Là người bị Lục Ninh mặt dày theo đuổi nhiều năm, hắn cũng có chút hiểu biết đối với Lục Ninh. Ở trong mắt hắn, Lục Ninh chính là trong đầu ngoại trừ tình yêu và nước, thì cái gì cũng không có, là một bình hoa di động đúng nghĩa.

Sau khi chứng kiến việc lúc trước của Trịnh Thúc, ông chủ nhà hàng Tây Ban Nha hoài nghi mà nhìn về phía Lục Ninh. Trong lòng ông ấy thậm chí nhịn không được suy nghĩ, mấy người trẻ tuổi này chẳng lẽ là cố ý tới tìm vui?

Tất nhiên là Lục Ninh không bỏ qua ánh mắt khinh thường của Mộ Bảo Châu cùng ánh mắt không tin tưởng của Bùi Hí, cô cũng không thèm nhìn bọn họ nữa, bình tĩnh mà dùng tiếng Tây Ban Nha chào hỏi với ông chủ của nhà hàng Tây Ban Nha, hơn nữa còn giới thiệu tổ tiết mục của《 Chỉ số tâm động  》  tới nơi này quay chụp hình ảnh ăn cơm trưa.

Sau khi nhận ra Lục Ninh không giống với Trịnh Thúc, thái độ của ông chủ Tây Ban Nha rõ ràng là nhiệt tình hơn nhiều.

Ông ấy dùng sức nắm tay với Lục Ninh, hơn nữa còn tự mình đưa bọn họ đi vào một đoạn đường.

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức trở nên rất nhiều.

【 Hình như Lục lão sư rất quen thuộc tiếng Tây Ban Nha a. 】

【 Lục lão sư vậy mà có thể nói tiếng Tây Ban Nha! Tiếng Tây Ban Nha thật sự quá dễ nghe. 】

【 Cười chết tôi, khách mời muốn làm vẻ giỏi giang thì không thành, vậy mà sau đó Lục lão sư lại làm được! 】

【 Lục lão sư thật đỉnhhh! 】

Dù có muốn bôi nhọ cô cũng không được, rốt cuộc thái độ của ông chủ vẫn còn đó. Hiển nhiên ngữ pháp của cô không có vấn đề gì, không giống cái trình độ gà mờ của Trịnh Thúc.

Bùi Hí vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn thoáng qua Lục Ninh, hắn tuyệt đối không nghĩ tới lần này Lục Ninh không bị ngã xe, thật là có tiến bộ.

Tô Tiểu Tiểu thấy mình trộm gà không được còn mất nắm gạo, chưa làm xấu mặt của Lục Ninh, ngược lại còn mang lưu lượng đến cho cô, tâm trạng cũng không quá tốt đẹp, cô ta âm dương quái khí hỏi; “Lục lão sư học tiếng Tây Ban Nha khi nào vậy?”

Vấn đề này cũng là điều mà những người khác muốn biết.

Lục Ninh thậm chí không thay đổi sắc mặt mà chậm rãi hỏi ngược lại: “Biết nói tiếng Tây Ban Nha là một việc rất hiếm lạ sao? Tôi tốt xấu gì cũng là cái phú nhị đại nha?” Vừa rồi Lục Ninh nói một tràng tiếng Tây Ban Nha thật cũng không phải phải làm bộ dáng tài giỏi, chủ yếu cô chỉ muốn nói câu trả lời này.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy vị khách mời trong sân biết rõ tình huống của cô có chút biến hóa.

Tô Tiểu và Thi Luân rõ ràng là không tin, cho rằng cô đang giả bộ.

Sắc mặt của Bùi Hí với Mộ Bảo Châu nhìn cũng không được tốt lắm.

Là người đã xem qua cốt truyện,  Lục Ninh tất nhiên biết nguyên nhân mà Bùi Hí cùng Mộ Bảo Châu biến sắc.

Sau khi Lục Ninh gia nhập vào giới giải trí, Bùi Hí đã mấy lần cảnh cáo Lục Ninh, bảo cô không được để lộ gia thế bối cảnh của mình. Nguyên chủ không rõ việc này có ý gì, chỉ biết đây là ý tử của người trong lòng mình tất nhiên là ngoan ngoãn làm theo.

Chỉ có Lục Ninh biết, đây là Bùi Hí lót đường cho Mộ Bảo Châu.

Hắn biết Mộ Bảo Châu cố ý tiến quân vào giới giải trí, nhưng Mộ Bảo Châu chỉ là con gái của anh em tốt của chủ tịch tập đoàn Lục thị, chỉ là con gái nuôi mà Lục Ninh lại là con gái ruột duy nhất của Lục tổng. Chỗ nào thân cận hơn vừa nhìn là biết ngay.

Bùi Hí sợ Lục Ninh áp chế Mộ Bảo Châu, tất nhiên sẽ tìm mọi cách khiến nguyên chủ không để lộ thân phận thiên kim tập đoàn Lục thị của mình ra ngoài ánh sáng.

Nhân mạch và tài nguyên trong tay cha Lục  nhiều như vậy, nếu cho Lục Ninh thì để lại cho Mộ Bảo Châu tự nhiên sẽ ít đi.

Nếu Lục Ninh chủ động không cần, như vậy nhân mạch cùng tài nguyên đó không phải đều cho Mộ Bảo Châu sao?

Nguyên chủ thích Bùi Hí, tự nhiên hắn nói cái gì cô ấy liền làm cái đó.

Nhưng Lục Ninh cũng không phải là nguyên chủ

Có thân phận cùng bối cảnh tốt như vậy, có đùi vàng mạnh mẽ và giàu có là cha Lục, ai không nói ra mới là ngốc.

Sau khi Lục Ninh vừa nói mình là phú nhị đại, những người khác sôi nổi nở nụ cười, người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng hông tin. Trên mạng có đưa tin không ít về thân phận của Lục Ninh, có bài bản hẳn hoi nhưng những cái đó thật ra đều là Bùi Hí tìm người truyền ra tin tức giả, vì muốn mọi người hoang mang không phân biệt được.

Ở trong mắt người xem, Lục Ninh chỉ sinh ra trong gia đình bình thường cùng lắm thì khá giả hơn một chút thôi, hoàn toàn không lliên quan tới phú nhị đại.

【 Lục lão sư,  thật ra cũng không cần hư vinh như thế. 】

【 Chúng ta không quyết định được nơi mình sinh ra nhưng có thể nỗ lực làm mình tốt lên. Lục lão sư cố lên! 】

Vì tránh cho Lục Ninh nói ra càng nhiều tin tức hơn, Bùi Hí nhíu mày tiếp nhận câu chuyện: “Mọi người muốn ăn cái gì? Món canh hải sản của Tây Ban Nha cũng không tồi, mọi người có thể nếm thử.”

Cứ như vậy, tất nhiên đề tài phú nhị đại vừa rồi cứ thế bị bỏ qua.

Lục Ninh biết Bùi Hí cố ý bỏ qua đề tài này, không cho cô tiếp tục nói tiếp nhưng mà cô cũng không để ở trong lòng.

Câu nói vừa rồi “Tôi tốt xấu cũng là một phú nhị đại” xem như dự nhiệt, nhưng không còn xa nữa sẽ kết thúc.

Thân phận của cô là con gái Lục Phát Mân cũng không phải là người vô dụng, như thế nào lại không thể nói?

 Cô không chỉ muốn nói mà còn phải tìm thời cơ nói thân phận này ra ngoài, sau đó lại vẻ vang mà rời khỏi giới giải trí, vui vẻ làm đại tiểu thư.

-

Tại thời điểm ăn cơm trưa, tất nhiên cũng là khách mời một bàn, cố vấn một bàn.

Lục Ninh tự lấy cho mình một phần salad, một phần lòng heo sữa nướng, một phần bánh kem, một phần cơm hải sản.

Tô Tiểu Tiểu chỉ lấy cho chính mình một chút nước canh.

Nữ minh tinh bình thường chính là như vậy, sợ ăn nhiều một chút sẽ trở nên béo.

Nhìn Lục Ninh lấy nhiều như vậy, cô ta càng là cảm thấy Lục Ninh đang tự sa ngã. Tô Tiểu Tiểu liếc mắt một cái lại ngưỡng mộ Bảo Châu được Bùi Hí ân cần chăm sóc, cô ta uống một ngụm nước soda, cười nói: “A, cảm giác cơm trưa cũng không cần ăn, rốt cuộc thì ăn cẩu lương cũng có thể no.”

Nói xong, cô ta ý tứ không rõ mà hỏi Lục Ninh: “Lục lão sư, cô cảm thấy như thế nào, cẩu lương của đôi khách quý bên cạnh có phải đặc biệt ngon hay không?” Tô Tiểu Tiểu biết Lục Ninh đối với Bùi Hí là nhớ mãi không quên, nhìn thấy chàng trai mà mình thích đối xử ân cần với cô gái khác, nhất định sẽ rất khổ sở, sẽ tan nát cõi lòng đi?

Tan nát cõi lòng là được rồi.

Trong lòng của Tô Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy sảng khoái.

Lục Ninh có chút không thể hiểu được mà nhìn cô ta  một cái: “Cô muốn ăn cẩu lương thì cứ ăn, tôi với cô không giống nhau, tôi chỉ ăn đồ ăn của người.”

Tô Tiểu Tiểu :……

Phòng phát sóng trực tiếp hiện lên mấy cái bình luận 【 ha ha ha 】, 【 quá ngầuu】.

Tô Tiểu Tiểu câm nín không trả lời được, chỉ có thể oán hận mà liếc mắt nhìn Lục Ninh một cái.

Cô cứ giả bộ đi!

Không chừng trong lòng đang khổ sở đi!

Có thể là vì trừng phạt câu nói “phú nhị đại” vừa rồi của Lục Ninh, muốn khiến cho Lục Ninh trở nên ghen ghét, bởi vậy lúc này Bùi Hí đối xử với Mộ Bảo Châu cực kỳ dịu dàng thoả đáng. Hắn không chỉ chủ động giúp Mộ Bảo Châu lấy cơm mà còn ân cần mà giúp cô ta trộn đều cơm hải sản, thậm chí còn dùng vẻ mặt ấm áp mà nhắc nhở cô ta:  “Bảo Châu, ăn một chút đi, cứ từ từ ăn thôi.”

Không thể không nói, một khi bá tổng muốn đối xử tối với một người thì vẫn rất tinh tế, thậm chí còn để ý đến các phương diện khác.

Thi Luân cùng Tô Tiểu Tiểu nhớ lại thân phận cố vấn công cụ người của mình, bắt đầu ngốc nghếch mà khen ngợi.

“Quá ngọt ngào, một miếng cẩu……” Tô Tiểu Tiểu vốn dĩ còn muốn nói cẩu lương, nhưng cô ra lại nghĩ đến lời vừa rồi mà Lục Ninh nói, chỉ có thể thay đổi một từ khác: “Hai khách mời này tương tác thật sự quá ngọt ngào.”

Thi Luân cũng điên cuồng nịnh bợ: “Bùi Hí thật sự quá săn sóc, thử hỏi ai mà không nghĩ muốn có bạn trai như vậy? Nếu tôi là một cô gái, tôi cũng muốn a.”

Tô Tiểu Tiểu còn không quên cue Lục Ninh, cố ý đâm một đao vào trong lòng của cô: “Lục lão sư, chắc cô cũng cảm thấy bọn họ thực sự rấy ngọt ngào đúng hay không?”

Lần này Lục Ninh không phản bác.

Cô nghiêm túc gật đầu nhận xét:  “Tuy rằng chỉ là đường hóa học công nghiệp nhưng cũng là đường, xác thật cũng rất ngọt.”

Tô Tiểu Tiểu, Thi Luân:……

Sau khi Lục Ninh nói ra mấy lời bình này đã hấp dẫn được một bộ phận fans.

Thấy cô nói như vậy, một bộ phận fans liền sôi nổi phụ họa.

【 Bốn chữ ‘Đường hoá học công nghiệp’ này nói thật đúng chỗ! 】

【 Mỗi lần Lục lão sư nghiêm trang mà nói lời bình luận đều có một loại cảm giác tương phản đáng yêu! 】

【 Ha ha ha ha, mỗi lần Lục lão sư nói cái gì đều có thể nói trúng trọng tâm. Trách không được tôi cảm thấy quái quái, muốn nói ngọt nhưng mà lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, Lục lão sư vừa nói đường hoá học công nghiệp tôi liền hiểu! 】

【Hai vị cố vấn khác cũng chỉ biết nhắm mắt mà khen ngợi sao? So sánh mà nói, vẫn là Lục lão sư chân thật hơn một ít. 】

Bùi Hí làm tổng tài bá đạo, thật sự thì bản thân hắn không thể mang tới cảm giác dịu dàng săn sóc.

Nhưng vừa rồi hắn cố tình giả bộ dịu dàng, giọng nói vốn trầm thấp hồn hậu lại trở nên ấm áp như có thể chảy ra nước, ngược lại tốt quá hoá lố nên đã khiến độ ngọt của đống cẩu lương này giảm mạnh, khiến nó có vẻ không giống đường bình thường mà là công nghiệp đường hoá học, giống như là dây chuyền sản xuất vậy đường, cho dù có dịu dàng với ai thì cũng không đủ chân thành.

Thật ra khoảng cách giữa hai bàn cũng không tính xa.

Cho nên những lời mà Lục Ninh nói này tất nhiên cũng rơi vào tai của Bùi Hí cùng Mộ Bảo Châu.

Sắc mặt Mộ Bảo Châu có chút tái nhợt, nhìn qua hình như là có chút không vui, Bùi Hí lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Lục Ninh một cái, sau đó vội vàng dỗ người trong lòng.

“Bảo Châu, uống miếng canh đi.”

“Bảo Châu, phần đồ ngọt này cũng không tồi, cô nếm thử đi.”

Lục Ninh tự mình ăn cơm, lười phản ứng đến Bùi khổng tước đang xòe đuôi ở bên cạnh.

-

Ăn cơm trưa xong, một đám người lại lần nữa đi tới Minh Châu tháp.

Lúc này đây bọn họ một nhóm có chín người, hơn nữa tính cả chín tiểu ca cần camera, tổng cộng có mười tám người đi lên tầng cao nhất của Ninh Châu tháp để ngắm cảnh.

Khi nhìn ở tầng thứ 263, tấc cả các tòa nhà trong thành phố B dường như đều có thể nhìn thấy hết.

Khắp nơi đều là tòa nhà cao trọc trời, cho dù là người đi đường hay là xe cộ, nhìn qua đều rất nhỏ bé.

Bá tổng Bùi Hí nhìn mỗi mảnh tấc đất tấc vàng dưới chân, nhất thời cảm thấy hào hùng vô cùng. Kiến trúc lạnh như băng nhưng trái tim thì vô cùng nóng bỏng.

Nơi này là thành phố B, là nơi mà hắn bắt đầu sự nghiệp cũng là nơi mà tình yêu của hắn bắt đầu.

Hắn đi đến bên người Mộ Bảo Châu khom lưng làm một bộ dáng quý ông, từng câu từng chữ đều dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe nói: “Nơi này là phía Bắc thành phố B, là nơi từ nhỏ ta lớn lên. Hoan nghênh tới thế giới của tôi, tiểu công chúa xinh đẹp.”

“A a a, lãng mạn, quá lãng mạn!”

“Đây là bản hiện thực của bá tổng nam chủ đi! Ngoại trừ nói lãng mạn, thì tôi cũng không biết nên nói gì mới tốt.”

Đó là hai vị cố vấn  Tô Tiểu Tiểu cùng Thi Luân luân phiên thổi cầu vồng.

“Oa, Bùi Hí tốt thật đấy”

“Có chút động tâm là như thế nào?”

Bên trên là tâm tư thiếu nữ của Nhu Nhu và Diêu Hàm Hàm.

Các cô tham gia chương trình này vốn chính là muốn có một độ nội tiếng nhất định, nếu có thể thuận tiện nói chuyện yêu đương thì tất nhiên là không thể tốt hơn.

Ở trong mắt các cô, Bùi Hí thật sự là một đối tượng tốt để yêu đương.

Hắn không chỉ lớn lên rất đẹp, còn rất biết dỗ người khác. Hơn nữa nhìn qua còn rất có tiền.

Thử hỏi, chàng trai vừa có tướng mạo vừa có tiền như thế có ai sẽ không thích sao?

Sự thật chứng minh, thật sự là có.

“Này anh kia, xin hỏi anh có thể dừng nói mấy lời sến súa đó được không?”

Bên trên, chính là bình luận của Lục Ninh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play