Không giống với khuôn mặt chết lặng trước đây, mà là cố gắng nở nụ cười người gạo, thập phần cứng đờ cùng mất tự nhiên: “Chào buổi trưa.”
“Triệu tỷ, sao sắc mặt chị vẫn nhợt nhạt như vậy? Vẫn cảm thấy khó chịu sao?” Kỷ Thư lo lắng nói.
Triệu Lị Lị cười yếu ớt: “Không có việc gì……”
Cô ấy chỉ là đói bụng thôi. Nhưng giây tiếp theo, bụng cô ấy vì đói mà kêu lên, khiến Triệu Lị Lị xấu hổ cúi đầu.
“Triệu tỷ chị chưa cơm trưa sao?” Sau khi Kỷ Thư kinh hô một tiếng, lại thấy Triệu Lị Lị đầy mặt xấu hổ, lập tức ngậm miệng từ trong tay Khương Lạc lấy ra mấy cái bánh rán nóng hổi: “Triệu tỷ chị nếu là không chê thì ăn tạm cái bánh này đi, bánh này là chúng tôi ở nhà làm, chị nếm thử xem.”
Triệu Lị Lị vội xua tay cự tuyệt nói: “Sao tôi có thể ăn bánh của hai người được, tôi không đói bụng, cô ăn đi.”
Vừa nãy ăn của người ta mấy viên kẹo khiến cô ấy rất ngại rồi, sao có thể mặt dày ăn bánh của người ta, hơn nữa kia bánh không chỉ có đẹp, còn thơm phức mùi thịt, vừa thấy chính là bánh bột trắng nhân thịt, cô ấy cũng không dám nhận

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play