Đại khái qua hai tiếng, Khương Lạc mới đẩy một xe toàn nhánh cây khô trở về.

Chỉ là dáng vẻ bất đồng khi ra cửa thì sạch sẽ, lúc này Khương Lạc có thể nói là thập phần chật vật, tóc giống như ổ gà, quần áo cũng bị rách vài chỗ, ngay cả trên tay cũng bị thương.

Kỷ Thư cuống quít buông đồ trong tay, lo lắng mà nhìn miệng vết thương: “Như thế nào bị thương, bị ngã sao?”

Khương Lạc biểu tình có chút ngưng trọng: “Anh vốn dĩ ở trên núi đốn củi chặt cây, lại đột nhiên cảm giác một trận choáng váng, dưới chân liền trượt ngã xuống, nếu không phải anh theo bản năng dùng dị năng che chắn, chỉ sợ chân này của anh phải chặt đứt.”

Cái hang kia thấp nhưng tất cả đều là đá nhọn, dựa theo tư thế anh té ngã, chân phải của anh khẳng định sẽ đụng thật mạnh phải những mỏm đá nhọn đó.

“Anh nói đây là do cốt truyện tự mình chỉnh sửa?” Kỷ Thư đầy mặt khiếp sợ cùng không thể tin tưởng.

“Quá mức trùng hợp, anh không thể không hoài nghi.” Khương Lạc chú ý đến vẻ mặt sợ hãi của Kỷ Thư, vội vàng trấn an nói: “Em đừng lo lắng, anh sẽ vạn sự cẩn thận, sẽ không để nó thực hiện được.”

Kỷ Thư biết sợ hãi cũng vô dụng, biểu tình kiên định gật đầu: “Được! Chúng ta nhất định không thể để nó thực hiện được! Bắt đầu từ hôm nay anh cũng đừng ra cửa, em cũng không tin nó còn có thể để anh ở nhà cũng ngã gãy chân!”

“Được, anh đây trước đem củi gỡ xuống, đợi chút nấu cơm cho em, muốn ăn cái gì?” Khương Lạc hỏi.

“Tới hầm canh gà cùng gạo tẻ đi.” Kỷ Thư từ trong không gian lấy ra nửa con gà, bắp cải còn có một túi gạo, “Lại hầm canh trứng đi.”

Một tiếng sau, Kỷ Thư uống canh gà mỹ vị thơm ngon, ăn thịt gà hầm kĩ, hạnh phúc lại lần nữa lan tỏa, may mắn Kỷ gia ở cuối thôn, phụ cận cũng không có ai ở, bằng không mùi thơm canh gà bay ra ngoài bị người ta ngửi đến hỏi chuyện.

Khương Lạc nói cho Kỷ Thư là Khương Tế đã tới, nhưng lại bị anh đuổi đi.

Kỷ Thư ăn uống no đủ buông đôi đũa nói: “Một nhà anh cả cũng bị cốt truyện này ảnh hưởng là người đáng thương, bản tính anh ấy không xấu, nếu có thể em thật sự muốn giúp một nhà thoát khỏi khống chế cốt truyện.”

“Anh thấy hôm nay anh cả như vậy, chỉ sợ khó khăn.” Khương Lạc dọn dẹp bàn ăn, lại bắt đầu ôm Tiểu Nghi Nhi.

Có lẽ là có quan hệ huyết thống, anh hận không thể ngày ngày đem Tiểu Nghi Nhi ôm vào trong ngực, yêu thương vô điều kiện.

Kỷ Thư: “Vậy chờ khi nào chị dâu đến, em lại cùng chị ấy nói chuyện.”

“Em xem mà làm đi, có thể giúp thì giúp, không thể giúp thì thôi.” Khương Lạc trong lòng chỉ có hai mẹ con Kỷ Thư,, kết cục của người khác như thế nào anh không để ý.

Nhưng nếu có thể thông qua thay đổi Khương Tế mà thay đổi cốt truyện, anh rất vui lòng đi thử.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Nhuận Phương quả nhiên lại mang theo con gái tới cửa, bất quá trên mặt cô ấy tuy mang theo nụ cười, nhưng Kỷ Thư liếc mắt một cái liền nhìn thấu trong lòng cô ấy có chuyện.

Kỷ Thư không mở miệng chọc thủng, trong tay cầm vải bông may quần áo.

Lâm Nhuận Phương phục hồi tinh thần lại phát hiện trên tay Kỷ Thư cầm một kiện vài bông mềm mại, trong mắt toàn là hâm mộ, nhưng cô ấy cũng không phải người có kiến thức hạn hẹp, Kỷ Thư có thể làm ra nhiều vải bông như vậy đó là năng lực người ta, cùng cô không có gì quan hệ, rốt cuộc đã phân nhà, là người hai nhà.

Nhưng thật ra Kỷ Thư lại từ phía sau lấy ra một mảnh vải lớn màu xanh biển đưa cho Lâm Nhuận Phương: “Quần áo trên người Đại Nha mặc không vừa người, chị cầm lấy mảnh vải lớn này về làm một cái áo bông đi.”

“Kia cũng không được, vải tốt như vậy vẫn là để lại may quần áo cho cháu gái đi.” Lâm Nhuận Phương vuốt mảnh vải kia, vừa mừng vừa sợ, miệng cô ấy nói không muốn, nhưng tay lại ngăn không được mà sờ, mảnh vải này vừa mềm vừa đẹp, nếu làm thành áo bông, nhất định mặc rất ấm. Trên mặt ba mẹ con đều tràn đầy vui mừng.

Kỷ Thư không thèm để ý mà xua xua tay nói: “Chị cũng đừng cùng em khách khí, vải này là ba mẹ em để lại, đặt ở trong phòng này nhiều năm rồi, hôm qua mới tìm thấy, chị không chê nó cũ là tốt rồi.”

“Mảnh vải tốt như thế này lại bảo cũ?!” Lâm Nhuận Phương đem mảnh vải ở trên tay sờ tới sờ lui, nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn tâm buông xuống: “Vẫn là để lại cho chú hai đi, chú ấy đến trường trong huyện dạy học, nên ăn mặc nghiêm túc một chút.”

Đại Nha Nhị Nha nghe vậy, ánh sáng trong mắt đều tối đi, hai bé thật sự rất muốn có áo bông ấm.

“Mảnh vải lại không phải cho chị, đây là cho Đại Nha.” Kỷ Thư đem mảnh vải nhét vào tay Đại Nha, cười nói: “Đại Nha cháu cầm đi, người khác hỏi, cháu cứ nói là thím cho.”

Đại Nha thấp thỏm bất an mà ôm mảnh vải, thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt Lâm Nhuận Phương: “Mẹ……”

Lâm Nhuận Phương khẽ vuốt mái tóc vàng khô của Đại Nha, cái mũi nứt nẻ do lạnh, tuy nói là phân nhà, nhưng chồng mình lấy cha mẹ hắn làm trọng, kiếm được công điểm thì hơn phân nửa đều để cho cha Khương mẹ Khương, đừng nói là tồn tiền, không vay nợ bên ngoài đều là bản lĩnh của cô ấy.

Cô ấy có thể sống những ngày khổ sở đó, nhưng đáng thương nhất chính là hai con gái của cô.

Lại nghĩ tới trên người Khương Triết tam phòng là áo bông dày ấm, cắn chặt răng nói: “Thím hai cho con, con cầm đi, còn không nhanh cảm ơn thím hai con.”

“Cảm ơn thím hai!” Đại Nha kích động đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói: “Con cũng có áo bông mới! ”

“Bông sao? Nếu không đủ nói với thím nơi này vẫn còn một chút.” Kỷ Thư hỏi.

Lâm Nhuận Phương vội vàng xua tay nói: “Đủ đủ, chị cũng không thể lại lấy đồ của em.”

Vải bông cô ấy cầm tốt như vậy đã thấy rất ngại, lại muốn lấy thêm bông thì quá là lòng tham không đáy.

Kỷ Thư hảo cảm với Lâm Nhuận Phương lại nhiều vài phần, lại thu thập chút vải lẻ đưa cho cô ấy.

Lâm Nhuận Phương nhìn vải lẻ lớn bé, trong lòng đánh giá làm cho Đại Nha cái áo bông, nói không chừng còn đủ vải cũng làm cho Nhị Na một cái, lập tức lại cảm ơn Kỷ Thư rất nhiều.

“Chị dâu chị cứ nói cảm ơn thì quá khách khí, tuy nói phân nhà, nhưng đều là con cháu Khương gia, các bé trên người đều chảy dòng máu Khương gia.” Kỷ Thư cười nói.

Nhắc tới việc này, khuôn mặt vàng như nến của Lâm Nhuận Phương đột nhiên dâng lên vài phần phẫn nộ cùng không cam lòng: “Lòng mẹ đã nghiêng hết về một bên, thế nhưng nói muốn lấy trứng gà để chúc mừng Mật Mật đầy tháng!”

Trứng gà trân quý như vậy, người trong nhà đều ăn không đủ, thế nhưng còn muốn tặng cho người khác để có mặt mũi!

“Trứng gà này là tự bà ấy bỏ ra?” Kỷ Thư tò mò hỏi.

Lâm Nhuận Phương tức giận đến hốc mắt đều đỏ: “Nói là phải mua trứng gà của người trong thôn.”

“Tiền của chú ba hay là mẹ chồng bỏ ra?” Kỷ Thư tiếp tục hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play