Điền Tâm không biết Điền Mật lo lắng, vẫn ngủ rất an ổn. Điền Mật bởi vì lo lắng cho chị mình, bị gió thổi tay chân lạnh lẽo, vẫn luôn không ấm trở lại. Điền Mật có chút thể hàn. Tay cô lạnh quanh năm, mùa này sẽ lạnh hơn. Điền Mật đã quen với thể chất này, cũng không thấy đặc biệt khó chịu.
Điền Mật đem đôi tay lạnh như băng chạm vào Điền Tâm, hy vọng cô ấy có thể tỉnh lại. Điền Tâm và Điền Mật không giống nhau, cơ thể cô ấy rất khỏe. Khi còn nhỏ hai người ngủ một cái chăn, Điền Tâm sợ nhất chính là tay nhỏ sắp đóng băng của Điền Mật.
Khi đó, nếu Điền Mật nhân lúc Điền Tâm không chú ý, đột nhiên dùng tay nhỏ chân nhỏ chạm vào chị ấy một chút, Điền Tâm cho dù ngủ rồi, cũng có thể chịu không nổi lập tức nhảy dựng lên. Sau đó, thật sự sợ thể chất cực hàn của Điền Mật, Điền Tâm khóc lóc chạy tới chăn của ba mẹ.
Cô ấy nói, cô ấy không bao giờ ngủ cùng Điền Mật. Nếu Thu Hà bắt hai người ngủ chung một chăn, cô ấy sẽ đánh Điền Mật.
Cùng Điền Mật giống nhau, Điền Tâm cũng không có hại. Nếu Thu Hà không thể giải quyết yêu cầu thích đáng của cô ấy, nhân lúc Điền Mật ngủ rồi, cô ấy thật sự sẽ cấu Điền Mật. Thu Hà bởi vì chuyện này, sầu não vài ngày ngủ không ngon.
Nhà Điền Mật không lớn, ở chính là nhà ngang, diện tích phòng tổng cộng chỉ có 402. 40m2 gồm một phòng ngủ một khách, vốn dĩ không lớn, phòng ngủ thì nhỏ, Điền gia nhân khẩu sáu người, càng có vẻ chen chúc.
Thu Hà và Điền Đại Ngưu xác thật là thương con cái, vì để bọn nhỏ có thể ngủ ngon, hai người đem phòng ngủ nhường cho bốn người Điền Mật ở. Một phòng ngủ chia làm hai nửa, chị em Điền Mật một bên, anh em Điền Đại Tráng chiếm một bên. Thu Hà và Điền Đại Ngưu lấy ván gỗ làm giường ngủ trong phòng khách. Vì để người trong nhà ban ngày có chỗ ăn cơm, uống nước, giường kia ban ngày phải cất đi. Mặt khác, cửa phòng khách không kín, cũng không có phòng ngủ ấm áp. Điền Tâm khi đó hai ba tuổi, ngủ ở phòng khách chẳng những dễ bị cảm, còn rất không tiện.
Thu Hà và Điền Đại Ngưu dỗ hồi lâu cũng không dỗ được Điền Tâm, rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể nỗ lực tích góp tiền, xây phòng cho bốn anh em Điền Mật.
Sau khi chia giường, Điền Tâm có thể vừa lòng. Điền Mật một người nằm mãi chăn không ấm, lại không thể ngủ ngon. Sau đó, là ông nội tìm cho Điền Mật một phương thuốc dân gian, Điền Mật kiên trì uống hơn nửa năm, buổi tối mới có thể ngủ an giác.
Nhớ tới những chuyện khi còn nhỏ, Điền Mật nâng tay nhỏ lạnh như băng lên, nắn bóp khuôn mặt tròn, trắng nõn như trẻ con của Điền Tâm.
“Chị, nhanh tỉnh lại đi. Bằng không em mỗi ngày tìm chị làm ấm chăn, để chị đóng băng giống em.”
“A! Không cần. Cả người đóng băng không ấm được, chị không bao giờ muốn!!” Giống như đã chịu phải kinh hách, Điền Tâm vẫn luôn ngủ an yên, sau khi bị một câu vui đùa của Điền Mật, đột nhiên từ trên giường kinh hãi ngồi dậy.
“Chị, rốt cuộc chị cũng tỉnh!!” Điền Mật kinh hỉ ôm lấy Điền Tâm, cả người đều kiên định. “Làm em sợ muốn chết, sao chị đột nhiên hôn mê lâu như vậy? Còn nơi nào không thoải mái không? Muốn em gọi bác sĩ đến xem cho chị không?”
“A?!” Điền Tâm kinh nghi mà nhìn Điền Mật trước mặt, có chút không rõ tình hình.
Điền Mật không phải đã chết sao? Con bé sao có thể xuất hiện ở đầu giường cô? Chẳng lẽ cô cũng đã chết?!!
Trộm véo đùi ở trong chăn một cái, Điền Tâm đau thiếu chút nữa phát ra tiếng. Đau đớn kịch liệt, xua tan bất an trong lòng Điền Tâm. Còn tốt, còn tốt, cô còn sống. Có thể là cô đã lâu không ở trong nhà, hồn của Điền Tâm mới có thể báo mộng cho cô.
Không sợ, không sợ, đây là Điền Mật. Nha đầu này sinh thời tâm địa thiện lương, đã chết khẳng định cũng không phải ác quỷ.
Nghe nói có mấy con quỷ lưu luyến nhân gian, là bởi vì có tâm nguyện chưa được thực hiện. Đợi tâm nguyện được thực hiện, là có thể an tâm đi đầu thai. Nguyện vọng đời này lớn nhất của Điền Mật là học đại học, kết quả con bé ba lần thi đại học đều không qua, sau khi chết oán niệm sâu nặng, biến thành thiện quỷ không có cách đi đầu thai cũng không chừng.
Nhưng sao con bé tìm đến cô? Còn nói muốn mang cô đi bệnh viện? Chẳng lẽ Điền Mật muốn để cho cô thay con bé đi thi đại học?
Này…… Không quá được đi. Cô không thích đọc sách.
“Tiểu Mật, nếu không chị đốt cho mấy tài liệu học tập, em đi địa phủ học đại học đi. Chị thật sự không phải người có thiên phú học tập, em buông tha chị đi. Chị không muốn làm bác sĩ. Em phù hộ chị gả cho kẻ có tiền, để chị làm phú thái thái đi. Làm ơn làm ơn!!”
Điền Tâm thành kính nhìn về phía Điền Mật cầu nguyện.
Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Tuy rằng Điền Tâm đột nhiên thấy ‘quỷ ’ Điền Mật có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến hai người các cô đã từng là chị em thân mật khăng khít, cô trước nay chưa từng làm qua chuyện có lỗi với Điền Mật, Điền Tâm nháy mắt lại bình tĩnh.
“Thiên linh linh, địa linh linh, Tiểu Mật nhà ta mau hiển linh. Tiểu Mật phù hộ, Tiểu Mật phù hộ. Hạnh phúc chung thân của chị lúc này, hoàn toàn dựa vào em.” Chắp tay trước ngực, Điền Tâm đặc biệt nghiêm túc nhắm mắt cầu nguyện. Đã trải qua hai lần thất bại tình cảm, Điền Tâm hiện tại đặc biệt yêu cầu Điền Mật cho cô chút lực lượng thần bí. “Làm ơn, làm ơn. Tiểu Mật phù hộ cho chị đừng gặp lại cẩu nam nhân ý chí sắt đá như Giản Hoài. Làm ơn, làm ơn. Chị muốn tìm một người có tiền, săn sóc, lớn lên đẹp trai, còn lãng mạn! Làm ơn, làm ơn! Tiểu Mật giúp chị thực hiện tâm nguyện đi.”
“Làm ơn!! Làm ơn!!! Chị cầu em.”
“A??” Điền Mật đang vui sướng, nháy mắt hoảng sợ đứng im tại chỗ. Cô không rõ nguyên do nhìn Điền Tâm lải nhải, nghe không hiểu cô ấy đang nói cái gì?
“Chị, chị không sao chứ?” Điền Mật bị Điền Tâm dọa sợ tới mức mặt tái nhợt, tay chân càng thêm lạnh lẽo.