Giang Ngạo Nhi cũng là bạn học tiểu học với Điền Mật. Đối với ân oán giữa Điền Mật và Thẩm Đào, cô ấy đều hiểu rõ. Theo Giang Ngạo Nhi thấy, Thẩm Đào không có tội ác tày trời như Điền Mật nghĩ. Tuy rằng khi còn nhỏ hắn xác thật ghét mèo ghét chó, đặc biệt thích trêu ghẹo người khác. Nhưng kỳ thật mỗi khi hắn chọc ghẹo Điền Mật, cũng chưa từng chiếm được hời.

Điền Mật từ nhỏ đã không ăn mệt. Thẩm Đào dám làm bần váy nhỏ của cô, cô dám đốt quần của Thẩm Đào. Thẩm Đào dám kéo tóc cô, cô liền dùng dao cạo cạo sạch tóc của hắn. Thẩm Đào dám làm cô sợ, cô liền té xỉu. Điền Mật lớn lên đáng yêu, từ nhỏ đã được mọi người yêu thích, mỗi lần Thẩm Đào đùa dai với Điền Mật, đều có người giúp cô đòi công bằng.

Sau khi Thẩm Đào lớn lên, cũng đã hiểu rõ bản thân thích Điền Mật, càng quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, toàn tâm toàn ý chỉ đối tốt với mình Điền Mật. Cái loại ôn nhu che chở này, làm toàn bộ nữ sinh đều hâm mộ không thôi. Nhưng Điền Mật nhớ rõ Thẩm Đào khi còn nhỏ nghịch ngợm ra sao, như thế nào cũng không chịu cho hắn cơ hội. Thấy Điền Mật lại bởi vì tên Thẩm Đào này trở nên tức giận, Giang Ngạo Nhi cũng thấy đáng tiếc, cũng cảm thấy buồn cười.

Hai người này đấu từ nhỏ đến lớn, nếu nói không có duyên phận thì thật khó tin? Ở trong mắt Giang Ngạo Nhi, Điền Mật và Thẩm Đào là sự tồn tại đặc biệt của nhau. Hiện tại Điền Mật còn chưa thông suốt, nên bất cứ điều gì về Thẩm Đào đều khiến cô không vừa mắt. Chờ về sau cô đã hiểu tình yêu, rất có thể sẽ thích Thẩm Đào.

Đáng tiếc Đỗ Hùng lại chen ngang, khiến Điền Mật không có thời gian để từ từ suy nghĩ thấu đáo. Hiện tại, Giang Ngạo Nhi chỉ có thể hy vọng Thẩm Đào ý thức được chút nguy cơ, đừng thực sự đánh mất đi Điền Mật.

“Được, không nói chuyện phiền lòng. Tớ đi sửa máy móc ở phân xưởng cơ khí trước, giữa trưa chờ tớ cùng ăn cơm.”

“Ừm, cậu làm việc cẩn thận một chút.”

“Biết rồi. Cậu cũng vậy.”

Nhìn Giang Ngạo Nhi thoải mái, nhưng thực chất cô là công nhân kỹ thuật cấp ba trong xưởng. Cùng Điền Mật giống nhau, Giang Ngạo Nhi cũng là người thích đọc sách. Bất quá, cô ấy không có học cao trung. Mười bốn tuổi đã tốt nghiệp sơ trung, sau khi thời cuộc trở nên loạn, Giang Ngạo Nhi liền thi vào xưởng thuốc lá Thanh Thành, trở thành một nữ công nhân vinh quang.

Năm nay Giang Ngạo Nhi mới 18 tuổi, dựa vào chăm chỉ khổ luyện, đã nắm giữ phương pháp sửa chữa hơn phân nửa máy móc trong xưởng. Có thể nói nếu cô ấy là con trai, Đỗ Hùng tuyệt đối không thể thuận lợi làm xưởng trưởng. Khi đó, Giang Ngạo Nhi sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn. Đáng tiếc, Giang Ngạo Nhi là con gái, cô ấy muốn cùng Đỗ Hùng cạnh tranh, chỉ có thể nỗ lực nhiều hơn nữa so với hiện tại.

So với Điền Mật, công việc của Giang Ngạo Nhi cũng không nhẹ nhàng. Khoảng thời gian trước, sư đệ của Giang Ngạo Nhi, bởi vì khi sửa chữa máy móc không chú ý, nên đã bị đứt mất hai ngón tay. Có vết xe đổ thảm như vậy, Giang Ngạo Nhi sau khi tiến vào trạng thái công việc, sẽ hết sức chăm chú, không có một chút phân tâm nào.

Điền Mật biết Giang Ngạo Nhi vội lên sẽ quên mình, đương nhiên sẽ không quấy rầy khi cô ấy đang làm việc. Một mình cô yên lặng ở phân xưởng làm việc, trong lúc đó lại bị Đỗ Hùng hỏi thăm hai lần, Điền Mật cũng là mắt nhìn thẳng, tuyệt đối không cùng hắn nói thêm một câu vô nghĩa.

Đỗ Hùng thấy quan tâm trực tiếp vô dụng, liền lấy cớ công việc để gọi Điền Mật vào văn phòng nói chuyện. Lúc ấy Điền Mật đang mở cửa xe nâng hàng chuẩn bị đi đưa hàng hóa. Đỗ Hùng giống như một con ruồi, vẫn luôn ong ong không ngừng bên cạnh Điều Mật. Sáng sớm đã bị hắn làm phiền Điền Mật vốn đang khó chịu, lại thấy hắn không biết xấu hổ như vậy, lì lợm la liếm, nháy mắt cảm xúc không kiềm chế được mà bùng nổ.

“Đỗ Hùng, anh có phải có bệnh không?!! Tôi chỉ là một lái xe nâng hàng, có thể có công việc gì nói với anh?! Anh có tránh ra không? Lại chắn đường tôi, tôi khẳng định đâm chết anh!!!”

Khi nói chuyện, Điền Mật đột nhiên tăng tốc, giống như muốn đem người phiền phức trước mắt đâm bay. Đỗ Hùng không nghĩ tới, cô gái nhỏ tính tình hiền lành như Điền Mật, khi tức giận lên cư nhiên đáng sợ như vậy. Hắn theo bản năng vội vàng tránh sang một bên để nhường đường.

Điền Mật thấy hắn tránh sang một bên, nháy mắt lại lần nữa tằng tốc. Khi xe đi ngang qua người Đỗ Hùng, Điền Mật liếc nhìn hắn một cái đầy khinh thường. Ánh mắt ấy như đang mắng hắn là đồ vô dụng, bảo hắn biến đi cho khuất mắt. Cái nhìn đó khiến trong lòng Đỗ Hùng tức giận, nhưng cũng khiến hắn càng quyết tâm chiếm được Điền Mật.

Liếm liếm đôi môi khô khốc, Đỗ Hùng che trái tim đang bang bang loạn nhịp, chỉ cảm thấy bóng dáng của Điền Mật cũng trở nên rực rỡ.

Thật là! Trên thế giới này sao có người con gái hoàn mỹ như vậy?! Có thể để hắn gặp được cô ở độ tuổi tốt nhất ngây thơ mờ mịt, Đỗ Hùng thật là cảm tạ trời cao!

“Hùng ca, anh không sao chứ?”

Trong lúc Đỗ Hùng suy nghĩ bậy bạ, tiểu tuỳ tùng của hắn thấy hắn đứng tại chỗ nửa ngày bất động, cho rằng hắn bị Điền Mật đụng vào, lập tức chạy tới quan tâm.

“Thật là, Điền Mật ăn gan hùm mật gấu sao? Làm sao dám thật sự đâm anh? Quả thực là quá kỳ cục. Đi, chúng ta đi phòng y tế trước, lại đi tìm xưởng trưởng. Chuyện hôm nay Điền Mật này không cho anh một cái công đạo vừa lòng, tuyệt đối không để yên!”

“Đúng vậy, không thể để như vậy! Cô ta quả thực là làm phản. Lúc trước nếu không phải Hùng ca giúp cô ta, cô ta đã phải đi lò nấu rượu ở phân xưởng ba rồi. Được tiện nghi còn khoe mẽ, sao cô ta không biết trời cao đất dày như vậy?!”

“Chỉ là Hùng ca, anh lần này đừng mềm lòng nữa. Nữ nhân này không thu thập không được, anh cần phải nhân lúc này, dạy cho cô ta một bài học!!”

……

Nhóm tuỳ tùng ngươi một câu ta một câu, nháy mắt đem nơi này biến thành đại hội công khai lên án với Điền Mật, nghe vậy Đỗ Hùng nhíu mày.

“Ồn ào cái gì? Điền Mật là chị dâu các người, các người phải tôn trọng cô ấy chút.”

Các tiểu đệ thấy đại ca bị Điền Mật đâm bị thương, còn ở đây giúp cô nói chuyện, càng thấy đại ca giúp không đáng giá. Đáng tiếc đầu óc đại ca bị Điền Mật đâm choáng váng, làm đàn em tri kỷ, bọn họ chỉ có thể bóp mũi, tiếp tục nhắm mắt khen Điền Mật tốt.

Đánh là thương mắng là yêu lí do này đã nói rất nhiều lần, thấy đại ca chưa đã thèm, còn muốn nghe bọn họ tiếp tục nói, tròng mắt Kim An vừa chuyển, vừa nghĩ tới một ý kiến tuyệt diệu.

“Hùng ca, chị dâu không vui vì cùng anh nói công việc, cũng không muốn cùng anh nhiều lời. Không bằng anh đi phòng y tế làm giấy bệnh chứng minh bị thương, để chị ấy tới bên cạnh hầu hạ anh đi.”

“Kế này hay, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Chị dâu đụng phải anh, tuyệt đối không thể mặc kệ như vậy.”

“Hắc hắc ~ ở chung nhiều, Hùng ca anh nhân cơ hội này để chị dâu phát hiện ra điểm tốt của anh?”

“Hắc hắc hắc ~~”

Chúng tiểu đệ càng nói càng thái quá, càng nói càng tự tin, cùng với một trận cười ái muội, đôi mắt Đỗ Hùng hiện lên sự thích thú. Làm bộ làm tịch răn dạy Kim An bọn họ vài câu, để cho bọn họ làm việc cho tốt, Đỗ Hùng gấp đến không chờ nổi chạy tới phòng y tế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play