Sau khi bị mất trang sức bằng vàng và bị thương một chút, Thu Hà ủ rũ ở nhà hơn nửa ngày, mãi mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần để ra ngoài.
Ai da, con gái đúng là món nợ từ kiếp trước. Điền Tâm và Điền Mật nhìn thì ngoan ngoãn, xinh đẹp, nhưng thực tế chẳng đứa nào khiến người ta bớt lo lắng.
Hy vọng Điền Tâm giữ lời, không đi tính kế Thẩm Đào. Giờ Thu Hà tìm không thấy cô, đành phải đi tìm Điền Lão Thật trước.
Điền Tâm đã gây ra rắc rối, cả nhà phải đoàn kết mới có thể giải quyết được.
Điền Lão Thật là cựu chiến binh kháng Nhật, anh hùng dân tộc, ông là người thích hợp nhất để đấu tranh một cách quyết liệt.
Có ông ở đây, dù người của Ủy ban Cách mạng có ngang ngược thế nào cũng phải kiêng dè vài phần.
Là một thợ đóng giày tự do, Điền Lão Thật không có địa điểm cố định. Mỗi góc phố đều có thể là nơi ông ấy thi triển tay nghề.
Bình thường Thu Hà không để tâm đến Điền Lão Thật, nên cũng không biết rõ ông hay xuất hiện ở đâu.
Sau khi đi loanh quanh bảy tám con phố mà vẫn không thấy bóng dáng Điền Lão Thật đâu, lại bị gió lạnh thổi đến mức tay chân tê cóng, nước mũi cũng chảy ròng ròng, Thu Hà bực bội đi đến bưu điện. Bà muốn gọi điện cho thông gia.
Bất kể Điền Tâm nghĩ thế nào, Thu Hà vẫn cảm thấy quan hệ với nhà họ Giản không thể cắt đứt.
Điền Tâm có thể không lấy Giản Hoài, nhưng hôn ước không thể bị hủy. Con cái đời này đã định sẵn từ nhỏ, vậy thì ai kết hôn với ai cũng không quan trọng lắm, đúng không?
Nhà họ Giản là những người hiểu lý lẽ. Thu Hà định nói chuyện tử tế với họ, bảo họ kéo dài hôn ước sang đời sau, chắc là được thôi?
Dù sao cũng là người họ Giản cưới người họ Điền, như vậy chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm hai nhà, thậm chí còn có lợi cho cả đôi bên?
Nhất định là được.
Hiện tại, tình hình của Giản Hoài đúng là không thích hợp để lấy vợ. Với tư cách là một quân nhân đang khai hoang trên đảo hoang, điều anh cần là một người vợ có thể gánh vác gia đình thay mình.
Điền Tâm có thể đảm đương việc nhà, nhưng cô không biết làm việc nặng. Hai người ở bên nhau chẳng giúp gì được nhau, chỉ có thể cản trở nhau mà thôi.
Vậy nên, vì lợi ích của tất cả mọi người, tốt nhất là họ nên mỗi người cưới một người khác.
Sau này, khi Giản Hoài hết khổ, hai nhà lại tiếp tục duy trì hôn ước cho đời sau. Thế mới là phương án hoàn hảo.
Từ hôn là quyết định ngu ngốc nhất. Làm thế nào để ràng buộc hai nhà Giản - Điền lâu dài với nhau mới là điều quan trọng nhất mà Điền gia cần suy nghĩ.
Trong đầu Thu Hà đã tính toán hết tất cả các khả năng trong tương lai hai ba chục năm tới.
Nhưng khi điện thoại vừa kết nối, bà mới vừa nói vài câu chúc Tết, liền nghe thấy Chung Tiểu Tuệ hỏi:
“Bà thông gia, Tâm Tâm không tức giận chứ?”
“Thằng nhóc Giản Hoài kia, dạo gần đây ba nó gọi điện mắng nó suốt. Bà nói với Tâm Tâm giúp tôi, sau này Giản Hoài nhất định sẽ thường xuyên viết thư cho con bé.
Hai nhà chúng ta có giao tình sâu đậm, bọn trẻ cũng đều là những đứa con ngoan, đừng nhắc chuyện từ hôn nữa, lần sau lão Điền cũng đừng nói lung tung.”
…
Những lời phía sau của Chung Tiểu Tuệ, Thu Hà không còn nhớ rõ. Bà cũng chẳng biết mình đã rời khỏi bưu điện như thế nào.
Ngay khi nghe thấy Chung Tiểu Tuệ nói rằng Điền Lão Thật đã nhân dịp Tết đến nhà họ Giản để từ hôn, Thu Hà lập tức giận đến phát điên.
Làm sao dám chứ?! Ông già đó dựa vào cái gì mà dám từ hôn?!
Càng nghĩ càng tức, Thu Hà hận không thể lập tức tìm được ông để chửi cho một trận. Nhưng Điền Lão Thật không có ở nhà, Thu Hà đành đá mấy cái vào cửa nhà ông để hả giận.
Tức giận quay về nhà, Thu Hà phát hiện bà nội Thẩm Đào, mẹ Thẩm Đào, còn có cả Thẩm Đào, tất cả đều ngồi đó với vẻ mặt nghiêm nghị, như đang chờ bà.
Bên cạnh họ là Điền Lão Thật đang ngồi ngay ngắn, Điền Tâm thì bất đắc dĩ, còn Điền Mật thì có vẻ thờ ơ không quan tâm.
Điền Đại Ngưu, chủ của gia đình này, lúc này lại đang đứng sau lưng Điền Lão Thật, trông vô cùng luống cuống như một đứa trẻ con.
Không khí vốn đã căng thẳng, vì sự xuất hiện của Thu Hà mà lại càng căng thẳng hơn.
Thu Hà nhanh chóng quan sát mọi người trong phòng, xác định người mình cần lấy lòng nhất là bà nội của Thẩm Đào, liền lập tức kiềm chế cơn giận, nặn ra một nụ cười niềm nở như thể vô cùng bất ngờ:
“Đào Đào và thím Chu đến chơi à? Xem tôi này, hôm nay ra ngoài mà không xem lịch, không biết có khách quý đến nhà. Tâm Tâm, mau đi lấy trà mới mua dịp Tết ra đây, còn cả khay đựng trái cây nữa…”
“Hừ, không cần! Nhà các người thích ghi sổ, nước trà với điểm tâm tính tiền sau, ta sợ ta không trả nổi đấy!”
Bà nội Thẩm Đào mặt lạnh như băng, gõ mạnh cây gậy xuống đất, bắt đầu gây khó dễ.
“Nhà các người đúng là biết tính toán! Lúc trước, muốn trèo cao thì nịnh bợ chúng ta đủ kiểu. Bây giờ con gái nhà bà có tiền đồ, tìm được chỗ tốt hơn, lại muốn đá cháu trai ta đi. Không có cửa đâu! Hai trăm đồng tiền bồi thường đâu?! Bà già này đi mua cái nệm còn không tốn nhiều như thế!”
Lão thái thái thương yêu Thẩm Đào nhất. Biết Điền Mật lấy hai trăm đồng để cắt đứt quan hệ với Thẩm Đào, bà ta vô cùng tức giận.
Là người đứng đầu nhà họ Thẩm, bà Chu dạo gần đây sức khỏe không tốt, hiếm khi ra ngoài.
Nhưng hôm nay, vì muốn hả giận, vì muốn đòi lại công bằng cho cháu trai, bà đã lê đôi chân yếu ớt của mình, cùng Thẩm Đào đến tận Điền gia!
Thu Hà căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Chu lão thái thái châm chọc, bà cũng hoàn toàn không hiểu gì cả.
Gì mà hai trăm đồng? Gì mà ghi sổ? Lão thái thái nhà cao cửa rộng, sao lại có chuyện không trả nổi nợ chứ?
Thu Hà hoang mang nhìn về phía Điền Tâm, hy vọng cô có thể nhắc nhở chút gì đó. Kết quả, còn chưa đợi Điền Tâm mở miệng, Điền Mật đã đứng lên trước.
"Lão thái thái, ngài nói chuyện cẩn thận. Nếu để người khác biết ngài mua một cái nệm hoa giá hai trăm đồng, Thẩm xưởng trưởng sẽ gặp rắc rối.
Nhà chúng tôi chỉ là dãy nhà ngang, không giống như nhà các ngài là tiểu dương lâu có cách âm tốt. Nếu thật sự xảy ra chuyện, ngài đừng trách ta không nhắc nhở trước."
“Ngươi!!!! Không có gia giáo!!!”
Chu lão thái thái tức đến mức ngực phập phồng dữ dội, rõ ràng bị chọc giận không nhẹ. Nhưng cuối cùng cũng nghe lọt lời cảnh cáo của Điền Mật, lần này không còn lớn tiếng ồn ào nữa.
Mẹ của Thẩm Đào – Phàn Yên vừa giúp lão thái thái thuận khí, vừa dùng ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén quét về phía Điền Mật.