Nhà của Điền Lão Thật không đủ để hai người ở. Hiện tại Điền Lão Thật đã trở về, Điền Mật đương nhiên phải về nhà.

Trước khi đến đây, Thu Hà đã chuẩn bị vài cách dỗ Điền Mật về nhà. Từ lời ngon tiếng ngọt, uy hiếp khóc lóc kể lể, Thu Hà thậm chí giả bộ giận dữ. 

Nhưng không đợi bà phát huy, Điền Mật lại chủ động muốn về nhà? Chuyên này…… Không thích hợp! Rất không thích hợp!

Thu Hà lại nói bóng nói gió, hỏi Điền Mật vài vấn đề, Điền Mật chỉ nói rằng cô mệt, muốn về nhà ngủ, hoàn toàn không có chút khác thường. Nhưng chính vì không có điều gì khác thường mới là điều kì lạ nhất.

Điền Mật không phải người như vậy.

Từ nhỏ, tính tình Điền Mật đã rất lớn. Cô không dễ dàng nổi giận. Nhưng một khi cô nổi giận, thì ai cũng không dỗ được. 

Giống như Thẩm Đào, bất kể hắn có làm cái gì, cũng không thể lấy lòng Điền Mật. Chỉ vì khi còn nhỏ, hắn chọc giận Điền Mật, không phải một lần.

Lần này, Điền Mật bỏ nhà đi, chứng tỏ cô thật sự rất tức giận. Nhìn khuôn mặt cô tiều tụy, Thu Hà có thể tưởng tượng ra, hai ngày qua cô dày vò bản thân thế nào. Bình thường nếu Điền Mật giận dữ thì không sao, dù bà có dùng cách nào cũng không dỗ được.

Nhưng bây giờ……

Nhìn khuôn mặt Điền Mật suy yếu tái nhợt, nhưng lại rất thường bình tĩnh, Thu Hà tâm hoảng ý loạn, linh cảm mọi chuyện sắp vượt ra khỏi tầm kiểm soát. 

Bà quay sang nhìn chồng muốn tìm kiếm hỗ trợ từ ông. Kết quả, Điền Đại Ngưu ngây người, đứng ở cạnh bếp lò giúp Điền Mật hong khô giày bông. 

Điền Đại Ngưu thô tâm đại ý, căn bản không phát hiện Điền Mật bất thường!! Ông vẫn thiệt tình thực lòng, vì Điền Mật về nhà mà thấy vui mừng.

Lão già này! Đầu óc thật sự không nhanh nhạy!! Làm Thu Hà tức giận.

Sống với nhau bao nhiêu năm như vậy, ông không thể từ trên người bà học được bản lĩnh xem mặt đoán ý! 

Đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa!! Thu Hà tức giận đến mức muốn đánh người.

Hít một hơi thật sâu, Thu Hà cố gắng giữ bình tĩnh.

Chồng vụng về, không thể giúp Thu Hà. Trong lòng Thu Hà bồn chồn, không nghĩ ra Điền Mật muốn làm gì, nhưng cũng không muốn kéo dài thêm. 

Dù sao thì, miễn là Điền Mật chịu về nhà. Chuyện khác, chờ bọn họ về nhà lại nói.

Thu Hà quyết định về nhà tìm Điền Tâm. Điền Tâm có nhiều chủ ý, là người thông minh, có đầu óc. 

Trong bốn đứa con của bà, con bé giống bà nhất, cũng là người hiểu bà nhất. Bất kể chuyện gì, Thu Hà đều quen bàn bạc với Điền Tâm.

Lại một lần nữa trợn mắt nhìn chồng vô dụng, Thu Hà để lại cho Điền Lão Thật chút đồ ăn, sau đó xách theo hai túi đồ lớn, chuẩn bị về nhà. Bà không quan tâm Điền Lão Thật có mệt hay vui không.

Điền Lão Thật cũng đã quen với thái độ vô tâm Thu Hà dành cho ông. Ông yên lặng nhận hai gói điểm tâm Thu Hà để lại cho ông, một hộp sữa bột, sau đó nhìn Điền Mật với ánh mắt trần an.

Ánh mắt ông như nói với Điền Mật, yên tâm đi, về nhà an tâm ngủ. Chuyện của Thẩm Đào, ông sẽ ra mặt giúp Điền Mật giải quyết. Có Điền Lão Thật ra mặt, Điền Mật về nhà quả thật có thể ngủ ngon giấc.

Cô đã nghĩ thông suốt, trốn tránh cũng không thể giải quyết vấn đề. Trước kia, khi Điền Mật còn nhỏ, cô không năng lực phản kháng, chỉ có thể nghe lời mẹ, tùy ý để Thu Hà an bài cuộc sống của cô. Nhưng bây giờ Điền Mật đã trưởng thành.

Từ giờ về sau, Điền Mật sẽ đối diện với mẹ cô, đối diện với Thẩm Đào. Đối diện với tất cả khó khăn trong cuộc sống. Ngày mai cô muốn chiến đấu. Đêm nay cô phải nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng sức.

Điền Mật ngủ say, nhưng Điền Tâm và Thu Hà thì càng bàn bạc càng cảm thấy bất an, trằn trọc không ngủ được.

Dựa theo kinh nghiệm đời trước của Điền Tâm, Điền Mật là người không dễ dàng đi vào khuôn khổ. Kiếp trước, khi Thu Hà thu lễ vật ăn hỏi của nhà họ Thẩm, Điền Mật đã yên lặng chấp nhận gả cho Đỗ Hùng mà không nói một lời. 

Nhưng kiếp này, Thẩm Đào biểu hiện còn không bằng kiếp trước, Điền Mật chắc chắn sẽ càng làm ầm lên.

Lại nói tiếp,  Thẩm Đào đúng là không biết cố gắng nắm bắt cơ hội.

Sao có thể chỉ vào mặt Điền Mật mắng cô lả lơi ong bướm, chân trong chân ngoài? Hắn biết rõ Điền Mật không phải người như vậy. Từ nhỏ đến lớn, Điền Mật thậm chí chưa từng nắm tay nam sinh nào.

Thẩm Đào bẻ cong sự thật như vậy, oan uổng Điền Mật, không trách Điền Mật tức giận. Đổi lại là Điền Tâm bị mắng vậy, cô cũng tức giận.

Chỉ là, nói thì nói vậy. Điền Tâm cũng không muốn Điền Mật hoàn toàn trở mặt với Thẩm Đào.

Gần đây Điền Tâm bị liên lụy bởi gia đình, gặp phải phiền toái không nhỏ. Kiếp trước, cô quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần có tình yêu là đủ. 

Vì thế cô chịu đủ áp lực, từ bỏ hết mọi thứ, cùng họa sĩ xuống nông thôn, làm một đôi uyên ương sống sung sướng như thần tiên. 

Bọn họ còn sinh được một bé trai thông minh lanh lợi. Nhưng hiện thực lại nói cho Điền Tâm biết, có tình yêu thôi chưa đủ, nếu không có kinh tế, cuộc sống sẽ bấp bênh, khó khăn như ngọn cỏ trước gió.

Đời này Điền Tâm không muốn đi theo họa sĩ đó xuống nông thôn, cũng không muốn dựa vào kết hôn, để Giản Hoài cứu vớt mình.

Cuộc sống như vậy quá khổ cực. Hiện tại cô muốn nắm bắt mọi vơ hội. giải quyết khó khăn trước mắt, sau đó tìm một người giàu có kết hôn. Mẹ cô nói đúng, chỉ cần có cơ hội, phụ nữ nên trèo lên trên.

Sau lưng Thẩm Đào có Thẩm xưởng trưởng, đây là một chỗ dựa lớn Điền Tâm không thể mất. Bằng bất cứ giá nào, cô không thể để Điền Mật và Thẩm Đào xé rách mặt. Ít nhất hiện tại không thể. 

Chờ cô vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, sau này Điền Mật muốn cùng Thẩm Đào như thế nào, Điền Tâm đều mặc kệ.

“Mẹ, người gần đây chớ chọc Tiểu Mật. Con bé không thích Đỗ Hùng, người cứ kệ nó. Hiện tại Thẩm Đào quan trọng hơn, chúng ta cứ quan sát xem Tiểu Mật muốn làm gì?”

“Được.”

Điền Mật lúc này bất cứ khi nào cũng có thể phát điên, khiến Thu Hà sợ hãi không thôi, không dám ép cô làm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play