Điền Mật hiểu Điền Lão Thật đang khó xử, những dồn nén ở trong lòng, sau khi cô nói ra, cả người cũng thoải mái hơn nhiều.
“Gia gia, không sao đâu. Mẹ con không người để bụng. Con với mẹ mấy ngày nữa lại hòa thuận thôi, ông đừng lo lắng.” Tri kỷ Điền Mật, sau khi bình tĩnh lại còn an ủi gia gia.
“Cháu nói cháu muốn đi làm thanh niên trí thức, cũng là lời nói khi tức giận, ông đừng coi là thật. Với cái cơ thể yếu ớt này của cháu, cháu muốn xuống nông thôn, thanh niên trí thức người ta còn không nhận đâu. Yên tâm đi, cháu thật không xuống nông thôn.”
Có vẻ như tin lời Điền Mật nói, Điền Lão Thật nở một nụ cười hiền từ.
“Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt. Thẩm Đào bên kia, cháu không cần lo lắng, mấy năm nay ta dành dụm được ít tiền đủ để trả nợ.
Chờ ngày mai, ta đi tìm nó, đem chuyện này nói rõ. Nếu nó không nghe, ta liền đi tìm cha mẹ nó. Chúng ta không nợ nó, Tiểu Mật đừng sợ.”
“Vâng. Cảm ơn gia gia.”
Điền Mật mềm mại làm nũng với gia gia. Cô biết gia gia kiếm tiền không dễ dàng. Hiện tại tuổi gia gia tuổi càng lúc càng lớn, thân thể càng ngày càng kém, số tiền ông dành dụm chính là tiền lo hậu sự của chính mình.
Mối quan hệ rối ren giữa Điền Mật và Thẩm Đào, là tự cô kiên trì muốn tình toán, số tiền này, đương nhiên tự cô bỏ ra.
“Gia gia, ông không cần phải trả toàn bộ, ông chỉ cần cho cháu mượn 50 đồng là được. Mấy năm nay, cháu cũng tích góp được một ít.
Mấy đồ cậu ta mua trước đây vào những dịp lễ, cái nào có thể trả, con đều bảo mẹ trả lại. Số còn lại, chúng ta quy ra giá trị của những món đồ rồi trả lại, con sẽ bù thêm 200 đồng, hẳn là đủ rồi.”
Mấy năm nay, số tiền Thẩm Đào tiêu cho Điền gia, đương nhiên không dừng lại ở hai trăm. Nhưng Thu Hà cũng không phải người chỉ chiếm tiện nghi, không hiểu được lễ nghĩa.
Bà tuy rằng thích tiền cũng tính toán chi li, nhưng những việc quan trọng, Thu Hà chưa bao giờ hồ đồ. Bà biết rõ, cái gì có thể nhận, cái gì không nên động. Thẩm Đào là người dễ lừa, nhưng ba mẹ Thẩm Đào, bà nội hắn thì không.
Nếu để cho bọn họ biết Thu Hà lợi dụng Thẩm Đào, coi hắn như kẻ ngốc mà sai khiến, người Thẩm gia khẳng định trở mặt.
Nhà họ Thẩm gia nghiệp lớn, Thẩm xưởng trưởng thông minh tháo vát, Thu Hà không dám chọc.
Những mối quan hệ có thể phát triển, giúp ích Thu Hà đều cố gắng giữ gìn. Bà tuy không thể đáp lễ tương xứng, nhưng về mặt hình thức bà làm rất tốt.
Dù bà tặng cái gì, bà khẳng định có thể khiến người Thẩm gia cảm nhận được dụng tâm.
Cái gọi là lễ nhẹ tình sâu, chính là nói Thu Hà.
Thẩm gia không quá quan tâm chuyện Thẩm Đào tiêu tiền bên ngoài. Khi phát hiện Thu Hà biết cách xử lý, Điền gia chưa bao giờ chiếm lợi ích của Thẩm Đào, bọn họ mới có thể yên tâm, để Thẩm Đào đuổi theo Điền Mật.
Thẩm Đào được người nhà chiều đến mức vô pháp vô thiên, rất khó dạy dỗ. Trước khi thích Điền Mật, dù Thẩm gia có dạy dỗ Thẩm Đào như thế nào, hắn cũng chỉ biết gây rối và giận dữ, khiến người Thẩm gia vô cùng đau đầu.
Nhưng sau khi Thẩm Đào thích Điền Mật, chỉ cần nói với Thẩm Đào, hắn làm như vậy, Điền Mật sẽ không thích, hắn liền sẽ thu liễm.
Hoàn toàn thay đổi là rất khó, chỉ cần Thẩm Đào có thể học được khắc chế, không hề tức giận lung tung. Người Thẩm gia đã thấy vui rồi.
Đôi khi thấy Thẩm Đào thích Điền Mật như vậy, người Thẩm gia cũng sẽ khó chịu. Nhưng hắn so với trước kia không quan tâm, ai nói gì cũng không nghe, chỉ biết gây rắc rối, tức giận. Thẩm Đào bây giờ có thể nghe đạo lý, quả thật là tốt hơn nhiều.
Có sự đối lập rõ ràng, Thẩm Đào cũng bởi vậy được mọi người yêu quý hơn, người Thẩm gia cũng chấp nhận chuyện Thẩm Đào theo đuổi Điền Mật. Dù sao Thu Hà biết cách ứng xử, bản thân Điền Mật cũng rất ưu tú.
Chỉ cần cô có thể sinh đôi cho Thẩm Đào hai đứa con trai, vậy Điền Mật chính là đại công thần của Thẩm gia.
Sinh không được cũng không có việc gì. Ly hôn đối với Thẩm gia mà nói không phải việc khó. Điền Mật sức khỏe kém cũng có thể sống không lâu. Dù thế nào đi nữa, Thẩm gia cũng sẽ không chịu tổn thất, cho nên bọn họ không vội.
Thẩm gia nguyện ý cùng Điền gia lui tới, Thu Hà cũng mong muốn duy trì quan hệ với Thẩm gia, hai nhà mấy năm nay đi lại rất thường xuyên.
Phần lớn thời gian, là Thu Hà tặng quà cho Thẩm gia, Thẩm gia xem xét tình hình, sau đó để Thẩm Đào đi đáp lễ. Nhờ vậy, số tiền Điền Mật thiếu Thẩm Đào, cũng không nhiều như trong tưởng tượng.
Tất nhiên, số lượng không quá lớn này trừ những món đồ có giá trị cao như quạt điện, máy giặt và máy may.
Mấy thứ này quá đắt, dù Điền Mật cố gắng đến đâu, bây giờ cô cũng chưa trả nổi. Cũng may mấy thứ này, Điền gia dùng rất cẩn thận, tất cả còn mới tinh.
Mấy thứ này vẫn bảo đảm được giá trị, Điền Mật có thể trực tiếp trả lại. Nếu không được, Điền Mật có thể tính chi phí khấu hao. Nếu Thẩm gia vẫn không chấp nhận, Điền Mật chỉ có thể đem đồ bán đi, mua trả Thẩm gia đồ mới.
Mở số ghi nhỏ của mình, Điền Mật tính toán từng khoản rất rõ ràng. Điền gia gia nhìn cuốn sổ kia, thấy số tiền Điền Mật kiếm được từ việc chép sách cho người ta, làm bài tập, may quần áo, mà thấy chua xót không thôi.
“Hai trăm để ông bỏ ra. Tiền cháu để lại tiêu cho mình đi.”
Mỗi một đồng tiền Điền Mật kiếm đều rất vất vả. Thẩm Đào đưa đồ cho Điền gia, Điền Mật trước nay không lấy. Hiện tại, Điền gia gia cũng không muốn tiền của Điền Mật, rơi vào túi Thẩm Đào.
“Nghe lời, gia gia có trợ cấp, số tiền này là gia gia bỏ ra. Cháu đừng dính dáng đến Thẩm Đào nữa. Tiền của cháu thì tự cháu không tiêu, cứ giữ lại sau này cho gia gia dùng.”
“Được ạ~” Nhìn khuôn mặt cố chấp của ông nội, Điền Mật cảm thấy mềm lòng. “Gia gia, ông thật tốt. Sau này cháu nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, để ông được ăn ngon mặc đẹp.”
“Được.” Điền gia gia cười, khiến những nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn.
Hai người lại bàn bạc một chút về chuyện ngày mai sẽ tìm Thẩm Đào để trả tiền. Điền Mật hỏi Điền Lão Thật: “Gia gia, ông đã ăn cơm chưa ạ? Để cháu nấu cho ông một bát mì nhé.”
“Không cần, không cần, ta đã ăn bánh bao trên tàu rồi. Cháu nghỉ ngơi đi. Tiểu Mật, cháu đã ăn chưa? Gia gia có sữa bột đó, để gia gia pha cho cháu một cốc.”
“Không cần đâu, chúng ta cùng ăn mì đi, cháu cũng đói bụng rồi.”