“Ha hả, lão Điền ông uống trà đi. Lát nữa tôi bảo chị dâu ông đi mua chút quà, thay Giản Hoài xin lỗi Tâm Tâm.” Giản Hưng Hiền không được tự nhiên nói sang chuyện khác.
“Không cần, không cần, thủ trưởng ông thật sự không cần làm vậy.” Điền Lão Thật liều mạng ngăn cản.
Người trong nhà biết chuyện trong nhà, thái độ của Điền Tâm nhà ông không thể so với Giản Hoài. Giản gia bởi vì hôn ước, mọi năm đều quà lớn quà nhỏ đưa đến Điền gia.
Lúc trước mất mùa, Điền gia có thể sống qua ngày, hoàn toàn dựa vào Giản gia tiếp tế. Hiện tại Điền Tâm cố ý muốn từ bỏ hôn ước, Điền Lão Thật nào có mặt mũi lại nhận quà của Giản gia. Nhưng ông phản đối không có hiệu quả.
Giản Hưng Hiền bá đạo cả đời. Lời ông ấy nói, chính là chỉ thị tối cao của Giản gia. Điền Lão Thật là lính, đương nhiên cũng phải nghe lời ông ấy. Xách theo hai túi quà lớn, Điền Lão Thật rời khỏi Giản gia, còn muốn phát sầu hơn.
Điền Lão Thật mặt ủ mày ê trở về nhà, liền thấy một người cũng mặt ủ mày ê giống mình, ở trong nhà ông - Điền Mật.
“Tiểu Mật, sao cháu lại ở đây? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?” Điền Lão Thật sốt ruột.
Điền Lão Thật là người rất có tinh thần cống hiến. Ông sẽ không tranh công, mặc kệ ông đã từng lập được bao nhiêu công lao. Lãnh đạo chiếu cố ông, sắp xếp công việc cho ông, sắp xếp công việc cho con trai ông, phân nhà ở cho ông.
Ông vẫn có thể nhận. Thu Hà ghét nhà nhỏ, đem Điền Lão Thật đuổi ra khỏi nhà, khiến lãnh đạo lại một lần nữa sắp xếp chỗ ở cho Điền Lão Thật, Điền Lão Thật nói cái gì cũng không thể đồng ý.
Ông là một người đã sống hơn nửa đời người, không cần ở chỗ tốt. Có nơi che mưa chắn gió là được, cho dù là chuồng bò, Điền Lão Thật cũng có thể ở rất thoải mái. Bởi vì Điền Lão Thật kiên trì, căn nhà hiện tại của ông, chính là căn nhỏ nhất trong đại viện.
Nơi này chỉ có 15m^2, trừ bỏ một chiếc giường, trong phòng chất đầy công cụ để ông sửa giày. Cùng nhà Điền Mật so sánh, nơi này vừa bừa bộn vừa trật. Nhà quá nhỏ, đồ vật quá nhiều, chẳng sợ Điền Lão Thật không lôi thôi, khi ông vào nhà nhìn cũng khó chịu.
Trừ cái này ra, nơi này mùa hè nóng, mùa đông lạnh. Điền Mật thân thể không tốt, thật sự không thích hợp ở đây.
“Lạnh không? Gia gia lập tức cho đốt bếp lò cho cháu.” Thấy Điền Mật ngồi cuộn chăn trên giường, Điền gia gia đau lòng. Buông đồ trên tay, Điền Lão Thật không lo bản thân lạnh, đi nhanh đi tìm lò than.
“Cháu không lạnh, gia gia, ông ngồi xuống nghỉ ngơi đi, mũi cháu khó chịu, không muốn ngửi mùi khói. Trong chăn có túi sưởi, ông mau tới đây sưởi ấm tay. Nơi này có nước ấm, ông mau uống một ngụm ấm người.”
Điền Mật thanh âm rầu rĩ, nghe là biết bị cảm lạnh.
Điền gia gia sợ nhất Điền Mật sinh bệnh, vừa nghe thanh âm này, ông khẩn trương muốn ra ngoài tìm bác sĩ.
“Không cần.” Điền Mật giữ chặt Điền gia gia. “Ông, cháu uống thuốc rồi, cũng gặp qua bác sĩ. Bác sĩ nói cháu chỉ là bị cảm bình thường, ông không cần lo lắng.”
“Thật không có việc gì?”
Điền Lão Thật sờ trán Điền Mật, lại sờ của mình, phát hiện trán Điền Mật không nóng, ông mới yên tâm hơn.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao cháu lại chạy tới đây, còn khiến mình bị cảm?”
Đem Điền Mật đẩy trở lại trong chăn, Điền Lão Thật nôn nóng dò hỏi.
“Mẹ muốn cháu cùng Thẩm Đào kết hôn.”
Điền Mật không có giấu giếm, đem chuyện đây phát sinh, đều nói cho Điền gia gia.
Chỉ là nhắc tới chuyện này, Điền Mật đã bị tức giận choáng váng đầu.
Hôm trước, Điền Mật thật vất vả ứng phó được Đỗ Hùng, lại cùng Thu Hà cường điệu một lần, cô không thích Đỗ Hùng.
Ngày hôm sau biết được Đỗ Hùng theo đuổi Điền Mật, hắn còn tặng Thu Hà đưa trang sức vàng, liền nổi điên trực tiếp chạy đến Điền gia tới chất vấn Điền Mật.
Thẩm Đào nói chuyện chưa bao giờ biết quẹo vào. Hắn lúc trước luôn ôn tồn dỗ dành Điền Mật, là bởi vì hắn thích Điền Mật, ba mẹ Điền Mật cũng xem trọng hắn, coi hắn là chồng của Điền Mật, hắn mới nguyện ý ăn nói khép nép.
Hiện tại, Điền Mật trong lúc cùng hắn kết giao, còn nhận lấy quà nam nhân khác đưa cô. Thẩm Đào cảm thấy Điền Mật phản bội hắn, vũ nhục hắn.
Hắn trước nay chưa từng chịu ủy khuất, chịu không nổi cục tức này, trực tiếp giáp mặt mắng Điền Mật lả lơi ong bướm.
“Điền Mật, em không có lương tâm!! Tôi tặng em hoa cùng tiền như vậy, vì em làm nhiều chuyện như vậy, em cư nhiên cho tôi đội nón xanh!
Ô ô, em lả lơi ong bướm, vong ân phụ nghĩa, em làm như vậy, sao lại làm tôi thất vọng?!!
Ô ô, tôi còn vì em mà chuẩn bị máy may làm quà sinh nhật, kết quả……
Ô ô, em gạt tôi!! Em cư nhiên gạt tôi?! Ô ô……”
Không chờ Điền Mật giải thích, Thẩm Đào đã phát điên mắng người, trước mặt Điền Mật bị tức đến phát khóc.
Thẩm Đào thật cảm thấy hắn ủy khuất muốn chết.
Hắn đối với Điền Mật tốt hơn so với bất cứ kẻ nào. Từ lúc xác nhận hắn thích Điền Mật, tiền tiêu vặt của Thẩm Đào tiền, cơ bản đều dùng cho Điền gia.
Đừng xem thường tiền tiêu vặt của Thẩm Đào, làm xưởng rượu xưởng trưởng gia bảo bối kim ngật đáp, hắn mỗi ngày ít nhất có một khối tiền tiêu vặt. Theo tuổi Thẩm Đào lớn lên, tiền tiêu vặt của hắn cũng tăng lên.
Một đồng, hai đồng, năm đồng, mười đồng, Thẩm Đào đều mua đồ cho Điền Mật, trước nay đều không nương tay.
Bút chì, cục tẩy, đồ dùng học tập; kẹo, bánh quy đồ ăn vặt; sữa mạch nha, sữa bột, thực phẩm dinh dưỡng; còn có quạt điện, đèn nhỏ, bàn, đồ dùng sinh hoạt.
Chỉ cần là cái Điền Mật yêu cầu, Thẩm Đào đều sẽ không chút nào chớp mắt mua cho Điền Mật.
Điền Mật không cần, Thẩm Đào liền đưa cho Điền Tâm, Thu Hà. Chỉ cần người Điền gia nhận lấy quà của hắn, Thẩm Đào sẽ rất vui vẻ.
Người một nhà không nói hai nhà lời, Điền Tâm, Thu Hà một người là chị gái sinh đôi của Điền Mật, một người là mẹ của Điền Mật.
Các nàng nguyện ý nhận lấy quà của Thẩm Đào, không phải tương đương với việc Điền Mật chấp nhận hắn sao.