Lúc này, bà ta không chỉ trách Vương Mạn Vân vì làm loạn, mà còn tức giận với cả đứa tiểu tam chen chân vào nhà bà ta.
Phương Khánh Sinh không dám phản bác, cúi đầu nhận lỗi.
“Mày đúng là…” Liêu Hồng Phương giơ ngón tay, hung hăng chọc vào đầu con trai.
“Được rồi, tất cả yên lặng một chút. Chờ giải quyết xong chuyện này, về nhà rồi muốn ầm ĩ thế nào thì ầm ĩ.”
Phương Quang Huy cực lực kiềm chế cơn giận. Ở trong xưởng, ông ta muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, từ khi nào lại phải chịu cảnh bị người ta vây xem như thế này? Không bùng nổ ngay tại chỗ đã là giới hạn nhẫn nhịn lớn nhất của ông ta rồi.
Nghe ông ta lên tiếng, tất cả lập tức im lặng.
“Anh cả, chị dâu, vào nhà em ngồi một lát đi, đứng ngoài này cũng không hay.” La Thúy Vân lên tiếng mời mọi người sang nhà mình. Nhà bà ở ngay đối diện nhà Phương gia, chỉ cách vài bước chân.
“Thúy Vân, làm phiền em rồi.”
Liêu Hồng Phương cũng sẵn lòng đến nhà em dâu ngồi.
Dù trong nhà bọn họ đã đóng cửa để giải quyết chuyện riêng nhưng ồn ào như vậy ít nhiều cũng khiến hàng xóm xung quanh chú ý. Bà ta không muốn đứng trước cửa bị người ta vây xem, sang nhà La Thúy Vân là lựa chọn thích hợp nhất.
Dù sao, từ cửa nhà La Thúy Vân cũng có thể nhìn thấy tình hình trước cửa nhà mình.
La Thúy Vân đã mở lời, tất nhiên sẽ xử lý mọi chuyện chu toàn. Vừa dẫn đường, bà ta vừa nhẹ giọng nói: “Chị dâu, đừng khách sáo với em, chúng ta là người một nhà mà.”
Tâm trạng của Liêu Hồng Phương cuối cùng cũng khá hơn một chút nhưng nỗi lo lại trỗi dậy.
Trong nhà chẳng còn ai, chỉ toàn là người ngoài, liệu có bị xáo trộn không? Có ai lục lọi đồ đạc, ngồi không đúng chỗ, thậm chí trộm cắp thứ gì đó không?
Sắc mặt bà ta có chút căng thẳng, lén nhìn vẻ mặt chồng mình. Cuối cùng vẫn không nói ra những bất mãn trong lòng.
Phương gia đóng cửa lại, trong nhà chỉ còn lại người của Vương gia.
Không có người nhà họ Phương ở đây, Vương Mậu Huân cùng mấy người còn lại mới thực sự thả lỏng, thậm chí hơi duỗi người một chút. Không đợi Vương Mạn Vân mời, từng người tự nhiên ngồi xuống sofa.
Vừa ngồi xuống, Vương Mậu Huân đã lạnh mặt, trừng mắt nhìn con gái đang được mẹ ôm, tức giận quát:
“Ly hôn cái gì? Con tưởng ly hôn xong còn có thể tìm được gia đình nào tốt như Phương gia sao? Con nói xem, Phương gia có gì không tốt? Không cần đi làm, ăn mặc không lo, cuộc sống như vậy có biết bao người cầu mà không được, con nên biết đủ đi!”
Ông ta luôn nghĩ con gái mình thông minh, từ nhỏ đã đầu tư cho nó học hành tử tế.
Chính vì vậy mà khi trưởng thành, Vương Mạn Vân mới lọt vào mắt xanh của Phương gia.
Dù Phương gia ở Thượng Hải không thuộc hàng danh gia vọng tộc nhưng trong khu này cũng có chút tiếng tăm. Nhà như vậy mà chịu chọn con gái mình, đúng là tổ tiên phù hộ!
Lúc trước gả con vào Phương gia, ông ta hãnh diện bao nhiêu, giờ nghe chuyện ly hôn, ông ta giận dữ bấy nhiêu.
Dù gì, Phương Khánh Sinh cũng là niềm tự hào mà ông ta vẫn khoe khoang bấy lâu nay.
“Hôn nhân của con là chuyện của con, con không cần thương lượng với ai cả. Nếu mọi người đã tới, vậy con chính thức thông báo: Con muốn ly hôn, càng sớm càng tốt! Nhìn Phương Khánh Sinh thêm một giây nữa, con chỉ thấy buồn nôn!”
Vương Mạn Vân bình tĩnh nhìn thẳng vào Vương Mậu Huân. Cô đã sớm đoán được ba mình sẽ không đồng ý chuyện này.
“Ba và mẹ con còn chưa chết! Chuyện hôn nhân của con, làm sao đến lượt con tự quyết? Chúng ta sinh con, nuôi con, chỉ cần con vẫn mang họ Vương, thì hôn nhân của con chính là chuyện của cả nhà! Sau này đừng nhắc đến ly hôn nữa, đen đủi, khó nghe!”
Vương Mậu Huân căn bản không thèm nghe lời con gái, trực tiếp bác bỏ thẳng thừng.
“Em gái, đừng hành động theo cảm tính. Nhìn xem hàng xóm xung quanh, nhà nào có con gái gả đi mà tốt hơn em? Ai cũng siêu cấp hâm mộ em đó! Phải biết trân trọng phúc phận của mình, đừng làm ầm ĩ nữa. Em rể chẳng qua chỉ đùa giỡn với mấy cô gái khác thôi, có phải là thật đâu. Chuyện có đáng để ly hôn không? Hoàn toàn không cần thiết!”
Vương Vĩnh Nguyên thấy em gái và ba tranh cãi gay gắt, vội vàng lên tiếng khuyên giải.
Giọng điệu của hắn dịu dàng, mềm mỏng, dễ nghe nhưng ý tứ bên trong lại khiến Vương Mạn Vân cực kỳ phản cảm.
“Anh cả, nếu anh đồng tình với Phương Khánh Sinh như vậy, có phải anh cũng chơi bời bên ngoài giống anh ta không? Nếu không thì làm sao có thể thờ ơ như vậy mà nói những lời vô tình với em gái ruột của mình? Thật chẳng có chút tình thân nào cả.”
Vương Mạn Vân từ lâu đã biết rõ bản chất từng người trong Vương gia. Nếu Vương Vĩnh Nguyên không ủng hộ chuyện cô ly hôn, vậy cô sẽ châm ngòi ly gián.
Dù sao, chỉ khi nào chính mình là người chịu đau, mới thấu hiểu được nỗi đau đó.
“Nói bậy bạ gì đó? Anh sao có thể làm chuyện bừa bãi bên ngoài!”
Vương Vĩnh Nguyên không ngờ ngọn lửa lại bén sang mình. Câu nói của Vương Mạn Vân chẳng khác nào tạt nước bẩn lên hắn, khiến hắn tức giận vỗ mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn em gái, cảm thấy cô quá đáng đến cực điểm.
Những lời này sao có thể nói lung tung được chứ!
Đây rõ ràng là đang phá hoại quan hệ giữa hắn và vợ!
Đàm Hà Hoa vốn không định xen vào nhưng chỉ trong chớp mắt, cô ta lại trở thành trung tâm của sự việc.
Là phụ nữ, khi đối diện với vấn đề hôn nhân, bọn họ thà tin còn hơn không.
Tim cô ta run lên, ánh mắt bất giác dời sang Vương Vĩnh Nguyên. Sao cô ta lại nhìn ra vẻ chột dạ trong dáng vẻ cứng rắn bên ngoài của hắn? Lẽ nào... thật sự giống như lời Vương Mạn Vân nói sao?
“Hà Hoa, đừng nghe Tiểu Vân nói bậy! Nó cố ý gây sự thôi.”
Mồ hôi lạnh của Vương Vĩnh Nguyên chảy dọc sống lưng.
“Có phải nói bừa hay không, trời biết, đất biết, mà chính anh cũng biết rõ trong lòng.”
Vương Mạn Vân lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Đủ rồi! Hiện tại đang nói chuyện của con, đừng kéo chuyện khác vào! Không có sự đồng ý của ba, hôn này không được ly!”
Vương Mậu Huân tức đến đau đầu. Ông ta không ngờ chuyện của đứa con gái lại lôi cả con trai vào. Đúng là chẳng được phút nào yên ổn.
“Theo chính sách của nhà nước, các người có đồng ý hay không cũng chẳng liên quan! Tôi có quyền đệ đơn lên tòa án để ly hôn. Đến lúc đó, đừng trách tôi làm cho chuyện xấu của Phương gia rùm beng khắp Thượng Hải!”
Vương Mạn Vân không phải đến đây mà không có chuẩn bị.
Vương Mậu Huân tức giận đến trợn tròn mắt nhưng ánh nhìn lại dừng trên gương mặt vợ.
“Tiểu Vân, hôn nhân không phải như con nghĩ. Từ xưa đến nay, có người đàn ông nào mà không trăng hoa bên ngoài? Nhưng chỉ cần họ vẫn coi trọng gia đình này thì làm vợ phải mở một mắt, nhắm một mắt. Bằng không, sao có thể sống tiếp? Nghe lời mẹ, đừng ly hôn. Chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Cát Tuệ vừa nói, vừa nắm tay Vương Mạn Vân kéo về phòng con gái.
Bà ta đã đến Phương gia không ít lần, tất nhiên biết phòng con gái mình ở đâu.