Liêu Hồng Phương giận đến sắp phát điên.
Thấy Vương Mạn Vân không chỉ cương quyết đòi ly hôn, mà còn không chịu trả lại sính lễ, bà ta cảm thấy uy quyền của mình bị khiêu khích. Cơn giận bốc lên, bà ta giơ tay định tát cô một cái thật mạnh.
Nhưng Vương Mạn Vân đã sớm đề phòng người nhà họ Phương.
Những người nhà này chẳng có ai tốt đẹp cả. Đừng nhìn bề ngoài có vẻ tử tế nhưng bên trong thì đầy bụng dạ hẹp hòi.
Phương Khánh Sinh là một kẻ bề ngoài sáng sủa, bên trong thối nát. Còn Liêu Hồng Phương, bà mẹ chồng này thì ra vẻ hào phóng với người ngoài nhưng về nhà thì chi li tính toán, đề phòng con dâu chẳng khác nào đề phòng kẻ cướp.
Ngày thường, bà ta đã quen dùng lời lẽ bóng gió để chèn ép nguyên chủ, hôm nay lại còn dám ra tay đánh người.
Vương Mạn Vân nhịn không nổi nữa.
Cô tự biết mình không thể đánh lại ba người nên không đợi Liêu Hồng Phương kịp đến gần, cô đẩy mạnh La Thúy Vân ra rồi lao thẳng vào bếp.
Không ai ngờ rằng Vương Mạn Vân sẽ ra tay phản kháng. Không chỉ có La Thúy Vân bị đẩy lùi, mà ngay cả Phương Khánh Sinh và Liêu Hồng Phương cũng không kịp phản ứng để ngăn cô lại. Sau đó, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cô cầm theo một con dao phay đi ra từ bếp.
“Vương Mạn Vân, cô định làm gì?!”
Mấy người trong phòng đều bị hành động bất ngờ của cô làm cho sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Dù ngang ngược thế nào thì ai cũng quý mạng sống của mình.
“Hôm nay, nếu có thể ly hôn trong hòa bình, tôi cũng không làm to chuyện. Nhưng nếu ai dám gây khó dễ cho tôi…” Vương Mạn Vân lạnh lùng quét mắt nhìn từng người, rồi bất ngờ giơ dao phay lên, chém mạnh xuống khung cửa bếp.
Cô dùng toàn lực, lưỡi dao cắm sâu vào cửa, nửa thân dao còn kẹt lại trong gỗ.
Dù bị lực phản chấn làm tê rần cả tay nhưng hành động này đủ để khiến ba người còn lại khiếp sợ.
“Tôi không giết người, vì giết người là phạm pháp. Nhưng vì một gã đàn ông ngoại tình mà phạm pháp thì chẳng đáng. Tuy nhiên, tôi nói rõ cho các người biết, nếu còn dám đổ lỗi cho tôi, các người nằm mơ đi. Còn nếu sau này Phương Khánh Sinh dám đụng vào tôi một lần nữa, tôi không dám chắc trên người anh ta có còn nguyên vẹn hay không đâu.”
Ánh mắt cô sắc lạnh quét qua từng người.
Người ta vẫn nói, kẻ cùng đường thì chẳng còn gì để mất. Nếu không thể ly hôn bằng cách thông thường, cô sẽ tìm cách khác.
“Cô… cô…”
Liêu Hồng Phương run rẩy chỉ tay vào cô, há miệng nhưng không nói được câu nào. Nhìn vào ánh mắt quyết liệt của cô, rồi nhìn con dao cắm sâu vào cửa, bà ta hiểu rằng cô con dâu luôn nhẫn nhịn ngày trước không còn đùa cợt nữa.
“Mạn Vân, sao phải làm mọi chuyện trở nên tuyệt tình như vậy?”
Phương Khánh Sinh bắt đầu hoảng loạn. Anh ta không muốn ly hôn nhưng ánh sáng phản chiếu trên lưỡi dao kia nhắc nhở anh ta rằng, cuộc hôn nhân này thực sự đã đi đến hồi kết.
Thỏ bị dồn đến đường cùng còn biết cắn người, huống chi là Vương Mạn Vân.
“Nếu không muốn tôi công khai bí mật của anh, đưa tôi một ngàn đồng tiền mặt. Chúng ta ly hôn trong hòa bình.”
Không chỉ không trả lại sính lễ, cô còn muốn chia tài sản của nhà họ Phương.
“Không đời nào! Vương Mạn Vân, cô đừng có mơ! Ly hôn thì được nhưng sính lễ phải trả lại từng xu một, không thiếu một đồng!”
Liêu Hồng Phương phản đối ngay lập tức. Bà ta sợ dao phay trong tay cô nhưng nếu đuổi cô ra khỏi nhà mà không ly hôn thì cô vẫn là con dâu nhà họ Phương. Như vậy, nửa đời sau cô đừng mong lấy được ai khác.
Vương Mạn Vân lập tức hiểu rõ tính toán của bà ta, cười lạnh nói:
“Vậy thì để công an giải quyết đi. Tôi cũng muốn xem nhà họ Phương và ả tiểu tam đó chịu nổi bao nhiêu lời bàn tán. Còn nữa, tội danh ngoại tình cũng có thể bị xử lý theo pháp luật đấy.”
Cô chẳng thèm quan tâm đến miệng lưỡi thiên hạ nhưng người sốt ruột nhất bây giờ chắc chắn là ả tiểu tam kia.
“Từ từ…”
Phương Khánh Sinh biết chuyện này rất nghiêm trọng.
Nếu không có chứng cứ, không có người tố cáo thì có thể cho qua nhưng nếu có chứng cứ và có người tố cáo, Cục Công An chắc chắn sẽ thụ lý. Mà một khi đã thụ lý, tám chín phần mười sẽ bị kết tội lưu manh.
“Ly hôn, tôi muốn một ngàn đồng cũng không phải là quá đáng. Ba năm nay, tôi ở nhà mấy người chẳng khác gì một bảo mẫu. Sáng sớm chưa tỏ mặt người đã phải dậy làm bữa sáng cho cả nhà. Ăn xong, mấy người chỉ cần động môi một cái, còn tôi phải dọn dẹp hết, giặt quần áo, nấu cơm, quét tước vệ sinh, đi chợ mua đồ. Ba năm qua, mọi thứ tôi đều làm, không ai giúp lấy một lần. Cho nên, một ngàn đồng này không phải tôi đòi hố mấy người mà là tôi đáng được nhận.”
Vương Mạn Vân thấy tình thế có chuyển biến, liền chủ động giải thích.
Dù rằng cô không phải nguyên chủ nhưng cũng không muốn tự đẩy mình vào đường cùng. Rốt cuộc, sau khi rời khỏi nhà họ Phương, nhà họ Vương chắc chắn cũng sẽ không dang tay đón nhận cô.
Trong nhà, mấy chị dâu đều không phải hạng dễ đối phó, trở về chỉ để ăn cơm trắng, e rằng không ăn nổi mấy bữa đã bị đuổi đi.
Vậy nên, Vương Mạn Vân nhất định phải đòi chia tài sản của Phương Khánh Sinh.
Cô cũng không tham lam. Nguyên chủ đã ở nhà họ Phương ba năm, dựa theo mức lương và chi phí sinh hoạt của Phương Khánh Sinh, cuối cùng cô đòi một ngàn đồng, không nhiều không ít, đó là phần mà một người vợ đáng được hưởng.
“Trừ khi tôi chết, nếu không…”
Liêu Hồng Phương sắc mặt cực kỳ khó coi, trực tiếp buông lời ác ý nhưng còn chưa nói hết câu đã bị con trai và chị em dâu giữ lại.
Bởi vì cửa phòng đã mở.
Cửa mở ra, bên ngoài không chỉ có trưởng bối nhà họ Phương — Phương Quang Huy, mà còn có ba mẹ, anh trai và chị dâu của nguyên chủ.
Nhìn sắc mặt khó coi của người nhà họ Vương, Vương Mạn Vân hiểu ngay nhà họ Phương đang ép cô phải thỏa hiệp.