Diệp Trăn vừa rời đi, Thẩm Chiêu Chiêu liền kéo tay áo của Thịnh Trử Ý: “Em biết lỗi rồi mà, anh đừng giận nữa. Lúc đó em chỉ định lén quay lại xem một chút, không ngờ mấy người đó lại ỷ đông hiếp yếu, thậm chí còn định giở trò đánh lén nữa.”
Nếu đã nhìn thấy tình huống đó, sao cô có thể không lên tiếng được chứ?
"Nhưng mà họ cũng không làm em bị thương. Lúc đó bọn em đã chạy rồi." Dù đã tính toán kỹ lưỡng, cô lại không ngờ rằng mình sẽ ngất xỉu vì kiệt sức và phải vào bệnh viện.
Thấy Thịnh Trử Ý không có phản ứng gì, cô lập tức ôm đầu nói: “Ôi, đầu em đau quá.”
Dù biết cô đang giả vờ nhưng Thịnh Trử Ý vẫn không khỏi mềm lòng: “Nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng cử động nhiều.”
Thẩm Chiêu Chiêu nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi anh: “Đúng rồi, anh không nói chuyện này cho ba mẹ em biết chứ? Đừng nói cho bọn họ biết nhé.”
Thịnh Trử Ý hừ lạnh: “Bây giờ em mới biết lo lắng à? Em có từng nghĩ, nếu em thật sự gặp chuyện gì, anh sẽ phải giải thích thế nào với chú Thẩm và dì Thư Nhiễm không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT