Tô Húc Dương nhìn ba con yêu tinh nhà mình ngoan ngoãn nghe lời như vậy lại thở dài: “Đám người lớn ở đây thậm chí còn không bằng ba đứa trẻ nữa, thật sự không thể cứu được mà!”
Thói quen xả rác này không chỉ có ở một hai người thôi đâu, rất nhiều người vốn cũng chẳng thèm quan tâm đây là nơi nào mà cứ thế ném rác lung tung, nói cũng không nghe, ngược lại còn mắng chửi người khác nữa.
Họ thấy một cái nhà lều Mông Cổ ở gần bên hồ, bọn họ còn đang muốn thử cảm giác câu cá ở trên đồng cỏ. Nhóm người cũng không đặt nặng việc câu cá, chỉ là cảm thấy ở nơi này câu cá rất thú vị mà thôi.
Bố Tô và mẹ Tô rất hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã như vậy, ngay cả ghế cũng không ngồi mà cứ thế ngồi xuống bãi cỏ, hai vợ chồng khe khẽ nói nhỏ với nhau, chỉ có bản thân họ là nghe được những gì họ nói với đối phương.
Tô Húc Dương vẫn luôn không câu được cá, anh ấy nảy ra ý nghĩ kỳ lạ mà hỏi Nhu Mễ đang chờ ăn cá: “Nhu Mễ, em có bắt được cá không?”
Nhu Mễ: “?”
Để hồ ly xuống hồ bắt cá, đây là việc mà con người nên làm sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play