“Ludwig chỉ là một con mèo.” Thanh âm của Elvis hơi nâng lên, tựa như đang chất vấn Lê Lạc, “Ngươi có gì để chứng minh ngươi chính là nó.”
Mặt Elvis đột nhiên để sát vào Lê Lạc, cậu có thể cảm nhận được hơi nóng thở ra từ trong mũi hắn, “Ngươi cho rằng chỉ vì ngươi có đôi tai trắng và đuôi giống Ludwig thì có thể chứng minh được ngươi chính là nó?”
Elvis vừa nói xong, Lê Lạc liền cảm thấy lỗ tai mình bị một bàn tay nóng rực xoa bóp. Một loại cảm giác không tên từ đỉnh đầu vọt xuống, Lê Lạc cảm thấy cả người mình như bị một dòng điện chạy qua, cái đuôi phía sau không tự chủ lắc qua lắc lại mấy lần, thoải mái thiếu điều muốn kêu lên vài tiếng.
Lê Lạc quả thật phải quỳ lạy đôi tai của mình, cậu cố kiềm chế bản năng muốn cọ đầu vào tay Elvis, gian nan đẩy tay của hắn ra. Đôi mắt hổ phách của thiếu nhiên ẩn chưa hơi nước, khuôn mặt trắng nõn nhu hòa đỏ lên, hít một hơi mới mở miệng nói: “Ta có thể biến thành mèo, như vậy là chứng minh được rồi chứ?”
Lập tức thiếu niên trước mặt Elvis biến mất, trường bào cũng rơi xuống. Sau đó, một vật nhỏ từ trong chui ra, ngẩng đầu “meo~” một tiếng. Hắn nhìn cục bông nhỏ, đồng tử màu xanh sẫm càng trở nên đậm hơn, tựa như có hàng vạn cơn sóng ngầm đang xảy ra, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã sớm loạn, “Hiện tại ta tin ngươi chính là Ludwig nhưng khi nào thì ngươi mới có thể biến thành người được?”
Tuy rằng hắn đã biết Ludwig có thể biến thành người từ rất lâu rồi nhưng hắn vẫn tuân theo bản năng không muốn nói ra việc này. Mỹ cảnh dưới trăng những đêm đó, cứ để chúng chôn sâu trong lòng hắn là được. Tựa như tình cảm của hắn đối với cậu, nó có lẽ đến từ một nơi rất sâu trong linh hồn, vốn đã xuất hiện rất nhiều năm. Nếu không phải hắn kiềm chế, chậm rãi truy hỏi thì rất có thể sẽ khiến thiếu niên trước mắt này sợ sệt, thậm chí trốn hắn. Hắn không cho phép kết quả ấy xảy ra, thời gian chung đụng giữa hắn và người này còn rất dài, hắn có đủ kiên trì để trói cậu ấy lại.
Lê Lạc suy nghĩ một lúc. Trước mặt Elvis, cậu biến thành một thiếu niên trần như nhộng, nhanh chóng nhặt y phục dưới đất mặc vào, đến khi buộc xong thắt lưng cậu mới nói tiếp: “Ta cũng muốn nói cho ngươi biết nhưng thời gian duy trì hình người của ta không dài, ta định đến lúc nó giữ được một thời gian dài mới nói cho ngươi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT