Hyun Je Ha đang khoanh tay, ngồi trên sofa, người đàn ông bưng cà phê từ trong bếp đi ra. Rồi nhíu một bên mắt với Hyun Je Ha, như kiểu đã nghe họ nói về chuyện của anh ta hết rồi. Anh ta nháy mắt mong được giúp đỡ, Hyun Je Ha nhìn ly cà phê trước mặt. Mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ máy nhưng không hấp dẫn cậu chút nào. Nhưng cỡ này cũng ổn để che đi mùi pheremone chấn động. "Người đàn ông đó được hạng 1 ở cuộc thi, cậu mới đưa về đây không phải sao?" "Thì đúng đó. Đúng nhưng mà..." Anh săn lùng cậu ta vì thấy cậu ta chiến thắng trong một cuộc thi trên tivi. Namgoong Hyuk còn đích thân đến đón cậu ta về, mà giờ có vẻ như không hài lòng lắm. "Vô vị. Từ đó giờ, là đồ ăn thì cái trứng chiên cũng phải ngon, mà với năng lực như thế này, sao tôi giao phó bếp cho cậu ta đây." Namgoong Hyuk càng đấm đá bôm bốp vào sofa, tiếng động trong nhà bếp càng ồn ào hơn. Một bên thì bất mãn, còn bên kia thì muốn chiếm lấy cái vị trí đầu bếp của nhà hàng truyền thống Hàn Quốc. Bị kẹt giữa họ, Hyun Je Ha thở dài. "Vừa phải thôi. Sắp khai trương rồi, nếu vì chuyện như thế này mà lùi lại thì phải làm sao. Rồi không biết chừng chú sẽ tức giận vì đã chuẩn bị tới tận bây giờ mà tiêu tùng hết?" Vậy thì từ đầu đừng có đem về đây. Giờ mấy chuyện cậu ta đang làm, học sinh cấp ba còn không làm. Namgoong Hyuk khịt mũi, phớt lờ. "Là tôi mở nó ra, cái ông già đó nói gì cũng kệ..." "Namgoong Hyuk." Hyun Je Ha gọi bằng giọng cảnh cáo. "Cậu nói là muốn ra khỏi cái giới này. Nói là không cho vay nặng lãi mà muốn làm doanh nghiệp đàng hoàng, quên hết rồi hả?" Vì để kinh doanh phát đạt ở Yangji, anh tìm tới Hyun Je Ha, cậu đã giúp anh rất nhiều trong việc tìm địa điểm phù hợp và trang trí nội thất. Giờ thật sự gần kề tới ngày khai trương rồi, nhưng tính khí của Namgoong Hyuk lại treo ngược lên một cách kì lạ. "Nó phải dinh dính, vị thơm ngon, béo ngậy, và trọn vị nữa... Phải y như vậy mới phải." Namgoong Hyuk dựa đầu vào sofa, lẩm bẩm một mình. "Đúng cái vị đó mà..." "Nói cái gì vậy hả." Hyun Je Ha chịu đựng đủ mùi cà phê đã nguội lạnh rồi, cậu ngưng ở đây và đứng dậy. "Cậu cứ biết là còn một tuần nữa là khai trương đi. Hoặc là cậu tuyển người mới, hoặc là cậu cải tạo người có sẵn." Nói xong, cậu ném tờ rơi quảng cáo xuống rồi bỏ đi. Tờ rơi bay phấp phới rồi dính lên người Namgoong Hyuk, tại có chất dịch khắp người nên nó không rơi. Nhìn theo bóng lưng Hyun Je Ha, Namgoong Hyuk liếm môi. Giờ anh muốn kìm nén trái tim mình nhưng vẫn như trước đây, mỗi khi nhìn Hyun Je Ha, anh luôn khao khát một cách kì lạ. Nếu giờ anh nói cậu đẩy Kang Ha Jun đi mà tới với anh... "Chắc có tới." Cái tên học giả đó sẽ bỏ người mình sắp cưới để tới với anh chắc. Namgoong Hyuk vò đầu bức tóc, bực bội đứng dậy. Ngoài Hyun Je Ha ra, chỉ có công việc thôi cũng khiến đầu đau nhức. Nhìn cái thứ lấy trên người ra, Namgoong Hyuk nhớ lại vị cơm của tên ứng cử viên mà anh vừa ăn lúc nãy. Lúc đầu có vẻ cũng ổn, nhưng nếu nghĩ tới món canh giải rượu đó, thì cơm của tên ứng cử viên như để lắm thứ này thứ kia vào mà mùi vị thật điên rồ. "Vị đồ ăn cậu ta nấu ra cũng khá đó chứ..." Cái quán ngon núp hẻm mà lúc đó anh đã ăn canh giải rượu rồi cả mấy món ăn kèm. Cứ nghĩ là quán ăn tồi tàn nên vị đồ ăn cũng quê mùa, nhưng nó ổn hơn anh nghĩ. Vị thơm ngon, không quá nặng nề, rất hợp để nhắm đến giới trẻ. Lại thèm ăn rồi, muốn được ăn lần nữa, Namgoong Hyuk nheo mắt lại. "Vừa trả được nợ... Không vào hang mà vào bếp xem sao?" Vậy là một công đôi việc, không xài tiền mà vẫn kiếm được đầu bếp nấu ăn ngon. ***** Tiếng thở của Ha Neul khi đang dang tay châ

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play