Căn phòng từng chứa đựng mùi hương, hơi thở của người mà Lãnh Thanh Minh luôn đặt trong lòng nay đã rơi vào bóng đêm vô tận. Lãnh Thanh Minh hoàn toàn không quan tâm đến những lời Thanh Phong vừa nói, ánh mắt của y chỉ nhìn về phía xa xăm dường như đang chờ đợi một điều gì đó. Điện thoại trong tay vẫn sáng lên, cuộc gọi dùng để gọi đi vẫn hiển thị ba từ “Tiểu Yêu Tinh” rõ mồn một khiến Huyền Miêu nhìn vào cũng phải đau lòng.
Nó lặng lẽ đến bên chân của Lãnh Thanh Minh, kê đầu của mình lên chân y, tựa như an ủi lại tựa như đang muốn cho y một hi vọng nào đó. Lãnh Thanh Minh đưa tay bế nó lên, vuốt ve bộ lông mềm mượt còn vương chút hương thuốc lá quen thuộc của người kia, nụ cười trên môi vẫn ở đấy nhưng lại nhuốm một màu bi thương đến lạ lùng: “Chủ nhân của mày đi đâu rồi?”
Huyền Miêu tỏ vẻ ngơ ngác, kêu lên hai tiếng meo meo rồi dụi đầu vào tay y, tựa như vô tâm vô phế, không biết gì về sự an nguy của Tế Thủy. Sự ngây ngô của nó khiến Lãnh Thanh Minh có chút được an ủi, đem nó ôm vào lòng, có chút trầm tư nhìn màn hình điện thoại: “Bến cảng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chợ đen nơi lần đầu tiên em thu nhận tôi, cả đường đèo tôi cùng em đã đi qua… Tất cả những nơi đó tôi đều đã đến, khung cảnh vẫn như ngày nào nhưng lại không có bóng dáng của em.”
Lãnh Thanh Minh châm lên điếu thuốc mà Tế Thủy từng rất thích hút, nụ cười trên môi chưa hề thuyên giảm nhưng nước mắt lại chầm chậm rơi xuống. Uống một hớp rượu rồi lại ôm lấy hủ cốt bằng sứ bên cạnh, đây chính là thứ Linh Linh đưa cho y vào đêm Lãnh Thanh Minh đến bến cảng và đợi hắn suốt ba ngày ba đêm nhưng không có kết quả gì.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT