Tô Niệm Tinh muốn sang trung tâm thương mại đối diện để mua quà cho Văn Văn, nhưng bà A Hương không muốn cô tốn kém: “Cháu còn phải dành dụm tiền để về đại lục nữa. Phải tiết kiệm một chút.”
Tô Niệm Tinh lại kiên quyết: “Cháu là chị của Văn Văn mà, lần đầu gặp mặt nhất định phải mua quà cho con bé. Nhìn thấy quà mỗi ngày, con bé sẽ không quên cháu đâu.”
Bà A Hương thấy cô nói có lý, ngăn cũng không được, đành thôi.
Tô Niệm Tinh nhớ lại hồi nhỏ mình rất thích các loại đồ chơi, vì vậy cũng muốn mua cho Văn Văn. Nhưng nghĩ lại, có lẽ vì hồi nhỏ chơi quá nhiều nên cô mới học hành không giỏi. Vì vậy, cô không dám mua quá nhiều đồ chơi, mà chọn mua thêm vài cuốn truyện tranh hợp với lứa tuổi của Văn Văn và một chiếc váy công chúa.
Đồ trong trung tâm thương mại này giá khá cao, thấy Tô Niệm Tinh vẫn muốn mua thêm, bà A Hương xót tiền, kéo tay cô không cho vào: “Đắt lắm. Trẻ con lớn nhanh, cái váy này chắc chỉ mặc được một mùa, sang năm là chật rồi.”
Tô Niệm Tinh chưa từng sống trong cảnh nghèo khó, nhưng khoảng thời gian khó khăn này đã dạy cô biết tính toán chi tiêu. Cô cũng biết tình hình kinh tế hiện tại của mình không cho phép tiêu xài hoang phí, đành siết chặt túi đồ trong tay: “Đợi sau này cháu kiếm được nhiều tiền, nhất định sẽ mua thật nhiều đồ cho Văn Văn.”
Bà A Hương thấy cô nghe lời, liền cười: “Được, đến lúc đó bà tuyệt đối không cản cháu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play