“Cậu ngủ đấy à?” Dụ Phi dựa lưng vào cửa gõ vài cái trên cánh cửa cố tình hỏi.  
“Cậu không thể an tĩnh dùm người bệnh à?” Mày của Dạ Đông nhíu lại, tên Dụ Phi này đi rồi thì không nói nhưng tới rồi sẽ làm ầm ĩ cả lên.  
“Hừ, tớ đem Hứa Thần tới rồi đây, mau tới xem cho cậu ta đi.”  
Lâm Dương gật đầu đi lại xem xét Dạ Đông, cơ bản vết thương không có việc gì nhưng Lâm Dương nhìn khuôn mặt Dạ Đông đọng lại vẻ mệt mỏi và mất ngủ trong lòng suy nghĩ, tên này không chịu ngủ à?  
“Ngài Dạ, với tư cách là bác sĩ của anh, tôi đề nghị anh ngủ đúng giờ một chút, đừng nói với tôi hôm qua anh không hề chợp mắt một chút nào.” Lâm Dương nghiêm nghị nói. Bệnh nhân không nghe lời thì phải làm cho anh ta nghe lời, nếu không thì lời nói của hắn vô giá trị rồi.
Dạ Đông bị Lâm Dương nói lời nghiêm túc như vậy hơi giật mình, theo bản năng muốn trốn tránh nhưng bị ánh của Hứa Thần kéo lại.  
“Không phải tôi cố ý không ngủ mà là... Dạ Đông cố gắng giải thích nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Lâm Dương cắt ngang. “Ngài không có cơ hội giải thích, hợp đồng anh có thể ký sau nhưng bây giờ ngài đã làm trái với lời hứa của chúng ta, ngài nên ngủ trước đi.”  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play