“Xin tránh đường một chút, tôi không quen anh, cũng không biết cô gái trong lời anh nói là như thế nào, tôi chỉ là một người leo núi đang tìm nơi giải quyết nỗi buồn, anh có tránh ra không đây.” 
Nếu đã không sợ nhân vật chính thì tiếc gì hắn không gây khó dễ cho bọn họ chứ, bọn là thiên chi kiêu sủng của thế giới, thế giới vì cưng chiều bọn họ mà bỏ qua quy tắc, tạo ra ác ý xâm nhập vào những kẻ khác.  
Lời của hệ thống lúc nãy đã làm Lâm Dương thông suốt hơn một số điều rồi, hắn có thể chửa khỏi cho nhân vật bị ác ý xâm nhập, đồng thời cũng có thể tiêu diệt thiên chi kiêu sủng để đảm bảo nhân vật không bị ác ý xâm nhập đến cuối đời.  
Hạo Thiên nhìn thái độ gấp đến nơi rồi của Lâm Dương quyết định không đeo bám y nữa, Lâm Dương thừa dịp đó chạy nhanh ra khỏi phận địa khu rừng. Hệ thống đã ghi lại bản đồ trong khu rừng, nhìn lướt qua nó giống như một mê cung được tạo bởi cây cối vậy. 
Chỉ có một con đường lên thẳng biệt thự chứ không có con đường xuyên rừng, lúc Lâm Dương đi ra ngoài hắn không nói với quản gia là mình sẽ đi vào rừng nên trên tay Lâm Dương không hề có tâm bản đồ nào, nếu không phải có hệ thống thì y lạc đường thật mất.  
Cùng lúc này ở cổng chính biệt thự Dạ gia Dụ Phi đã tới nơi, lúc hắn hỏi Hứa Thần ở đâu thì người hầu nói người kia đã đi ra ngoài hóng mát làm Dụ Phi đang tức càng tức hơn.  
“Các người thấy y rời biệt thự cũng cho người đi theo, không sợ y đi lạc vào rừng rồi lạc luôn à?” Còn gặp thêm hai người phiền phức kia nữa. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play