Editor & trans: Ngủ Mơ
Beta: Yuu Nguyễn
Bấy giờ, Bạch Cao Hưng đã bay cao đến mức quên mất bản thân là ai.
Cứ như lần cậu biết mình đạt điểm cao trong kỳ thi đại học.
Khi còn là con người, cậu nào có cơ hội nhìn thấy được phong cảnh trên đỉnh cây. Nhưng bây giờ cậu đang là chim, không chỉ có thể tự mình cảm nhận được mùi thơm của lá và nụ hoa trên đỉnh cây ở cự ly gần, mà còn thấy đài phun nước giữa quảng trường cách đó hàng trăm mét, lẫn khu trung tâm mua sắm lớn với vô số màn hình quảng cáo.
Trên đường phố, mọi người đi đến đi lui, khu cảnh này đủ biết nơi này náo nhiệt như nào, khác hoàn toàn với nơi cậu mà phải mấy ngày nay.
Bạch Cao Hưng đứng trên cành cây, nhìn ra xa xa, lòng tràn đầy âu sầu.
Ôi…
Có lẽ sau này cậu sẽ không bao giờ được ăn một miếng kem nào nữa rồi… Không bằng bây giờ bay đi tìm một người qua đường vô tội để ăn ké một miếng đi?
Nhưng nhìn ánh mắt gấp gáp của Lê Phổ dưới tán cây, lại nghĩ tới chuyện nếu mình bay ra ngoài, có thể sẽ chết đói, không thì sẽ bị mấy con chim hoang hoặc mèo hoang ăn thịt...
Bạch Cao Hưng thở dài rồi vỗ cánh bay về, đậu lên vai anh chàng.
“Không bay mất đâu, nó về rồi kìa.” Ông an ủi.
Ông già mặc bộ đồ thể thao vẫn còn ở đó.
Ông già ấy kinh ngạc nhìn cậu, rồi quay đầu nhìn qua Lê Phổ, cảm thán nói: "Chậc chậc, chàng trai trẻ huấn luyện tốt đấy, nó có biết bắt thỏ không?”
Bấy giờ có một chút mồ hôi xuất hiện trên trán Lê Phổ, anh lắc đầu giải thích: "Nhóc này không phải đại bàng, nhóc là vẹt ạ.”
“Ồ, bảo sao ông lại nghe được tiếng nói chuyện của nhóc này .” Ông già cười nói.
Mà bấy giờ, Bạch Cao Hưng đang cảm thấy rất miễn cưỡng, cậu nhận thấy vị trí mình đậu lần này khá khó chiụ, nên nhích nhích di chuyển qua chỗ khác trên vai Lê Phổ.
Đồng thời cậu đang sửa chỗ đậu, liền thấy Lê Phổ vội vàng quay đầu nhìn mình, mặt như đang đeo hai chữ cảnh giác.
Oke, oke, tui sẽ không tùy tiện bay nữa đâu, chậc, chậc, coi ổng sợ chưa kìa.
Bạch Cao Hưng dùng móng vuốt quắp chặt vào áo khoác của Lê Phổ, mặc kệ chiếc áo này đáng giá bao nhiêu , dù sao chuyện quan trọng nhất bây giờ phải xoa dịu vị chủ nhân plastic* này của mình.
*plastic là nhựa, ý của cụm từ chủ nhân plastic là một vị chủ nhân giả, chủ nhân trên danh nghĩa.
Trên trời, vài con sẻ vỗ cánh yên bình bay lượn qua, mang theo âm thanh cười đùa: “Đố cậu bắt được tớ á”, Bạch Cao Hưng lắng nghe cuộc trò chuyện giũa Lê Phổ và ông già một lúc, thì tới lúc hai người chuẩn bị về nhà.
“Cũng trùng hợp, ông cũng nuôi một con chim biết nói, là loài Sáo mỏ vàng.”*
*Bạn nào không nhớ thì quay lại chương 7-2 nha.
Trông ông ấy rất vừa ý với con chim này của mình, mặt đầy tươi cười: "Nó hót nghe cũng hay lắm, ngày nào con chim này cũng hót hết. Ầy, con chim này của ông, chỉ cần nó mở miệng ra thôi thì, chậc, chậc. Hôm nay ông tính mang nó xuống đi dạo chút nhưng lại quên mất.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới tầng trệt, ông già đưa tay ra chỉ lên trên: “Nhà ông ở chỗ đó.”
Bạch Cao Hưng nhìn theo hướng ông chỉ, liền thấy một chiếc lồng gỗ màu đỏ sậm treo ngoài cửa sổ, đang nhẹ nhàng lắc lư do cái bóng đen đang nhảy lên nhảy xuống bên trong đó.
Sau đó, cậu liền nghe thấy tiếng chửi rủa phát ra từ trong lồng.
“Tao bíp cả nhà mày!”
“Dám ăn đồ của ông đây, đợi đó ông sẽ cắn đứt cổ mày!”
“Tao bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp!!!”
Một số câu cần bị mã hóa che đi.
Không ngờ con chim này sống ở dưới nhà cậu thiệt...?
Cậu liền quay sang nhìn ông già vẫn đang cười vô cùng tươi, mà vẻ mặt Lê Phổ cũng không hề thay đổi.
À, đúng rồi, đây là tiếng chim mà.
Ông già cười nói: “Cậu trai nghe được chứ, nó hót rất hay nhỉ.”
Bạch Cao Hưng câm nín, e rằng cả đời này ông sẽ không muốn biết con cSáo nhà ông đang ‘hót’ gì đâu.
“Cung hỉ phát tài! Cung hỉ phát tài!”
“Qua đây nè, hello, xin chào, xin chào.”
Ông già lại nói: “Cậu trai nghe thấy chứ, nó nói cũng rất hay đúng chứ?”
Bạch Cao Hưng yên lặng lắng nghe, quả nhiên con Sáo đó vừa đổi sang tiếp người.
Trời, con chim này lật mặt như lật bánh tráng ấy.
Khi cả hai cùng bước vào tòa chung cư, ông già mới chợt nhận ra: "Cậu trai hóa ra cũng sống ở tòa này à.”
Lê Phổ cũng mỉm cười: “Trùng hợp.”
Ông già bật cười: “Đúng là có duyên thật! Ông trông cậu rất quen, chắc cũng thường xuyên ra chỗ công viên chạy bộ đúng không? Về sau nếu cậu chạy bộ buổi sáng, thì để ông chăm chim hộ cho!”
Bạch Cao Hưng nghe tới đó liền phấn chấn: “Được nha, được quá luôn!”
Lê Phổ: “...”
Ông già có lẽ không nghe rõ ai đang nói theo mình, nên liền nói tiếp: "Nhóc vẹt này được huấn luyện tốt đấy, nếu không thì nhóc này không thể bay về được. Khi nào xuống lầu nhớ mang nhóc này theo nhé, ông sẽ trông hộ cho.”
Lê Phổ dừng một chút: "... Phiền ông rồi.”
“Không phiền, không phiền. Thôi, tới lầu nhà ông rồi, đi trước nhé.” Ông già xua tay đi ra khỏi thang máy, khi cửa thang máy đóng lại mới chợt nhớ ra: "Ủa, hình như đã thấy chàng trai này trên TV mà nhỉ...?”
Một tiếng “Đinh” vang lên, Bạch Cao Hưng thấy đèn nút tầng bảy vụt tắt, liền hiểu nhà Lê Phổ ở tầng bảy. Nhưng chưa để cậu nghĩ gì thêm, cậu liền cảm nhận được một đôi tay to lớn ôm chặt lấy mình, lực khá mạnh nhưng không làm đau cậu.
“Đại Bạch.” Cậu nghe thấy anh chàng dùng giọng trầm hơn mọi lần gọi tên mình.
Có lẽ mình làm ổng giận mất rồi, nhỉ?
Bạch Cao Hưng im lặng quan sát anh, nét mặt của Lê Phổ vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng ánh mắt lại rất thâm thúy, hình như là cảm xúc sau khi mất đi mà tìm lại được.
Ui, rất xin lỗi anh, nãy dọa anh rồi.
Bạch Cao Hưng lắc lắc cái đầu, giả ngốc: "Ra ngoài chơi, tui muốn ra ngoài chơiii!”
“ Có thể.”
Bạch Cao Hưng rất bất ngờ trước câu trả lời đột nhiên này của anh.
Cậu nhìn thấy Lê Phổ chầm chậm nở nụ cười, đuôi mắt mang theo tia cưng chiều và thỏa hiệp, cực giống biểu cảm của anh trong phim.
Trông... Trông y trong bộ có tên sát nhân biến thái nào đó?
Và rồi Bạch Cao Hưng đã có một cái còng móng vuốt bằng bạc.
Ôi không!!!
Còng chân!!!
Bạch Cao Hưng giơ một bên chân lên, cảm xúc phức tạp khó nói, sợi xích trong mỏng manh nhưng rất chắc chắn, nó đang lắc và tỏa ra ánh bạc xinh đẹp.
Mặc dù nó dùng để không cho cậu bay... nhưng nó thật sự có chút biến thái.